
thói
quen dùng với các việc nhỏ bé cũng có thể nhìn ra, đúng là Tiết Thần Quang.
Cũng đúng như lời nàng, tay trái từng bị thương, cho nên sức lực yếu đi chút.
Hắn rất khó tưởng tượng tất cả trong miệng đứa bé này miêu tả, thật không thể
tưởng tượng nổi, rồi lại rõ ràng là thật. Nàng chỉ có một yêu cầu, giết La
Trường Khanh!
Đây không phải là người nàng đã từng thích nhất à, từ nhỏ đã quấn, trước người
sau người cũng không chút nào xấu hổ tuyên bố đây là người muốn gả.
Ánh mắt của nàng trầm tĩnh mà hờ hững, nàng nói nàng chỉ là một người chết đi
tới báo thù, chỉ muốn cùng phụ thân đại nhân an tĩnh nhắm mắt lại, mà Tử Khiên
ca ca là vật tế xinh đẹp nhất.
Một khắc kia Cảnh Ngọc Trung thật có nhiều cảm xúc, rốt cuộc là trợ giúp nàng
báo thù, trơ mắt nhìn nàng đi về phía một con đường không có đường về, hay để
cho nàng an phận làm Tiệp dư của hoàng đế, áo cơm không lo.
Nếu lựa chọn cái sau thì cuộc đời này của nàng đều không vui vẻ, tròng mắt kiên
cường, cùng quyết tâm đem con trai ruột chắp tay nhường người ta, đã tỏ rõ kiếp
này của nàng không còn bình thản. Tìm đường sống trong cõi chết, ném xuống tất
cả, lấy được tất cả.
Sau khi nàng rời khỏi, Đào Diệp hưng phấn nói cho nàng biết, Cảnh Ngọc Trung vô
cùng sảng khoái nhận thức nàng làm con gái nuôi rồi.
Nàng vô cùng tỉnh táo chúc mừng, giống như năm đó nàng tung ra lời đồn Diệu Đảm
mang thai, tỉnh táo nhìn xem nữ tử kia bị nhục nhã, khóc rống.
Thậm chí nghĩ tới, Diệu Đảm vì chuyện này tự sát, mà mình thì trở thành một
hung thủ gián tiếp giết người.
Nàng rất ác độc, không có bất kỳ cảm giác có tội. Đáng tiếc Diệu Đảm không có
tự sát, từ sau khi nàng tự sát hai ba lần không chết, Thần Quang đã hiểu, Diệu
Đảm căn bản không muốn chết.
Cõi đời này từ trước đến giờ chỉ có không sống được chứ không có chết không được.
Triêu Mặc vẫn cưới Diệu Đảm, chỉ cần không lập nàng làm chánh phi, Thần Quang
cảm thấy cũng không có gì, chỉ là nữ nhân ngốc này quá không hiểu lòng nam
nhân, cho là khóc rống la lối om sòm là có thể vãn hồi tất cả, nàng đến bây giờ
cũng không chịu thanh tỉnh, nam nhân nàng yêu là vua một nước, đế vương nào có
tình yêu, chỉ có nữ nhân ngốc mới có thể tin tưởng.
Nàng biết rõ Diệu Đảm muốn giết Thừa Hàn, lại cố làm không biết, chỉ lẳng lặng
nhìn chằm chằm nàng, nhìn nhất cử nhất động xấu xí của nàng, phân phó cung nữ
một tiếng, Triêu Mặc liền chợt có hăng hái trêu chọc nhi tử, cũng liền vừa đúng
tận mắt thấy một màn, Diệu Đảm mang theo cái yếm nhuộm vi khuẩn bệnh đậu mùa
vào cung, chán ghét ngay lúc đó nghiêm trọng hơn tất cả gấp trăm lần.
Bệnh đậu mùa, là bệnh bất trị, là ôn dịch lây lan, nàng lại dám mang vào cung!
Diệu Đảm bị im hơi lặng tiếng lôi vào lãnh cung, ngày đó chỉ có Thần Quang đi
thăm nàng.
Nàng tóc tai bù xù đứng ở nhà tù hoa lệ nhất bẩn thỉu nhất hắc ám nhất, như một
con thú con tuyệt vọng và điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Thần Quang.
Thần Quang móc ra cây lược gỗ thượng hạng, chải đầu cho nàng, dịu dàng nói,
biết sao ngươi không sanh con được nữa không? Mùi dầu vừng ta dùng chải đầu cho
ngươi dễ ngửi không?
Nghe nói Triệu Phi Yến mỹ nhân một đời vì giữ cưng chiều không giảm, đã lấy
được một phương pháp kỳ diệu, giữ mãi thanh xuân, phương pháp kỳ diệu này là
dùng hương lạ, dùng xoa bóp da thịt, cho đến hoàn toàn hấp thu, từ đó xinh đẹp
không già, chỉ là không thể sinh con.
Diệu Đảm đã xinh đẹp hơn ngày trước, lại giống như hiểu ra cái gì, thê lương
thét chói tai, gắt gao bóp cổ của Thần Quang, nữ nhân ác độc này, ta nguyền rủa
ngươi không được chết tốt, ta muốn hóa thành lệ quỷ ở lãnh cung chờ ngươi, chờ
ngươi...
Vân phi mới vừa bị đánh vào lãnh cung liền điên rồi. Thần Quang kín đáo đưa cho
thái giám mấy miếng vàng lá, dặn dò hắn lúc mùa đông cho Vân phi một bộ y phục
giữ ấm, cơm mang theo hơi ấm, đừng để lạnh thiu. Vì vậy Vân phi thành nữ nhân
có điều kiện sống tốt nhất trong lãnh ung, những nữ nhân nửa điên nửa ngốc
nghếch vừa dơ vừa thúi, không khỏi hâm mộ vây lượn quanh nàng, kêu Vân phi
hoàng hậu, một khi Diệu Đảm cao hứng, sẽ thưởng họ chút đồ ăn.
Như Thần Quang mong muốn, năm thứ hai, Triêu Mặc dưới áp lực của cựu thần không
thể không lập Đào Diệp làm hậu, Thừa Hàn làm thái tử. Trong thời gian hai năm
này, hắn cùng với Quang nhi như là người lạ, kể từ sau khi say rượu cường bạo
nàng, hắn cũng chưa từng đối mặt nàng. Nàng an tĩnh giống như không có tồn tại.
Rốt cuộc bắt đầu tuyển tú rồi, cung đình to như vậy tụ tập nữ nhân đẹp nhất
thiên hạ, làm người ta hoa cả mắt, ngày đó hắn ám hiệu Đào Diệp, bảo Quang nhi
ra ngoài, an vị dưới chân bên trái hắn, thưởng thức hắn chọn nữ nhân như thế
nào.
Thần Quang nhìn mỹ nữ như mây, phát hiện rõ ràng mình đã hai mươi tuổi rồi,
cảnh xuân tươi đẹp đã qua, cũng may ý nguyện lúc sống đã chuẩn bị kết thúc,
kiếp này nàng cũng không tiếc.
Triêu Mặc hỏi nàng, nữ nhi của Dương tri phủ như thế nào? Nghe nói tinh thông
mọi thứ cầm kỳ thư họa, một khúc Nghê Thường Vũ Y nhảy tuyệt có một không hai.
Thần Quang sụp mi thuận mắt ca ngợ