
, cho lui người,
chỉ nắm thật chặt tay của nàng, nỉ non, thật tốt quá, ta thật sự sợ đây là
mộng, Thần Quang, mặc dù ta không biết tại sao bộ dáng của nàng thay đổi, nhưng
ta xác định, đây là nàng, không người nào có thể xác định hơn ta.
Nàng chậm rãi ôm lấy hắn, giống như trước kia nằm trong ngực của hắn, mỉm cười
thản nhiên.
“Tử Khiên ca ca, trái tim ngươi thật ác, tại sao có thể vứt bỏ Thần Quang đây?”
“Thật xin lỗi, ngày đó ta chỉ giả bộ ôm Lan Vũ và Tiêu Tiêu, muốn cho ngươi
chết tâm đối với ta, nhưng ta hối hận, rất khổ sở. Nếu như có thể lựa chọn, ta
không muốn làm người của La gia...”
Cho dù là làm một con mèo một con chó Thần Quang nuôi, cũng sung sướng hơn hiện
tại chứ?
“Tại sao muốn tổn thương chúng ta, Tiết gia chúng ta đến tột cùng đã làm sai
điều gì?!”
La Trường Khanh nhịn đau, buồn cười lại cười không ra, lại ôm lấy nàng thật
chặt, “Đứa ngốc, muốn các ngươi chết không phải La gia cũng không phải là Tứ
hoàng tử Triêu Dực, mà là Đế Quân...”
“Đế Quân?!”
Đây chính là một chuyện xấu cung đình cấm kỵ nhất. Truyền thuyết Đoan Tĩnh
hoàng hậu và Tiết Nhân Cẩn là thanh mai trúc mã, sớm có tư thông. Đế Quân yêu
Đoan Tĩnh, sau khi biết chuyện xấu đó thì tính tình đại biến, sau đó tất cả bi
kịch đều là từ việc này mà mở màn.
Nàng biết Tử Khiên ca ca chỉ có thể nói như vậy, bởi vì hắn nhìn qua rất mệt,
lại không chịu buông tay ôm nàng ra.
Đã có bao lâu không dán sát tim của hắn vậy rồi, ngón tay lạnh như băng của
Thần Quang nhẹ nhàng xoa dung nhan tái nhợt của hắn, lướt qua từng tấc từng
tấc, tưởng tượng thấy hình ảnh yêu nhau triền miên trước kia.
“Tử Khiên ca ca, ngươi thật xinh đẹp, cả đời này Thần Quang chỉ từng thích
ngươi...”
La Trường Khanh nghe vậy, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Nàng cúi đầu, êm ái ngậm môi thơm của hắn, dịu dàng giống như chỉ sợ người
trước mắt vỡ vụn, trong cổ họng có mùi vị ngai ngái, là máu của hắn, lan tràn
qua khóe miệng, lây dính váy của nàng.
“Thần Quang, ta rất nhớ nàng a” hơi thở của hắn mong manh cố nói, “Nàng còn
sống thật sự là quá tốt... Đừng... Không nên tin Triêu Mặc, nghĩ biện pháp trốn
đi... Người hận Tiết gia nhất chính là hắn...”
“Tử Khiên ca ca, khi ngươi dùng tên bắn Thần Quang, ngực có phải đau giống như
ta, đau đến hi vọng mình chưa bao giờ sống cũng chưa từng yêu...” Nàng chậm rãi
lau những vết máu kia, lại càng ôm chặt hắn, hai người đã phân không ra, nếu
như vậy có thể thiên trường địa cửu, thật là tốt biết bao.
La Trường Khanh vừa muốn chậm rãi nhắm mắt nhưng bỗng dưng dừng lại, dùng thanh
âm yếu ớt nói, “Tên? Ta làm sao nỡ dùng tên bắn Thần Quang... Nha đầu ngốc...”
La Trường Khanh ngủ thiếp đi, ngủ ở trong ngực mềm mại của nàng. Thần Quang
cũng rốt cuộc không khóc nổi rồi, nàng điên cuồng đánh hắn, mệnh lệnh hắn tỉnh
lại, nàng muốn hắn nói rõ ràng, rốt cuộc mũi tên kia là ai bắn tới!
Cảnh Ngọc Trung đi vào nói cho nàng biết, Trường Khanh nói hắn không hận nàng,
đã sớm muốn chết rồi. Trong chớp mắt hắn buông tha cứu nàng thì kết cục đã định
là không thể cứu vãn, hắn không có cố gắng vì tình yêu của bọn họ, bởi vì nàng
chết ở trong tay người khác, cho nên sai lầm lớn trong cuộc đời hắn cũng không
còn cách vãn hồi, liền lấy mệnh đưa cho Thần Quang thôi.
Nàng hỏi Cảnh Ngọc Trung, cõi đời này có ai có tài bắn cung tốt như La Trường
Khanh?
Cảnh Ngọc Trung chần chờ một hồi lâu, mới nói, có hai.
Một là thích khách năm đó ám sát Lưu Thái Úy ở cửa La phủ, sau bị La Trường
Khanh đả thương bụng, còn có một chính là Đương Kim hoàng thượng, Triêu Mặc.
Cái này trừ ông ra, không còn người biết, cũng là do trước đây không lâu Triêu
Mặc thu hồi được một bộ phận quyền lợi nhất thời cao hứng, chợt giương cung
chiếu vào diều hâu nhanh chóng xẹt qua ở không trung thì võ tướng tài ba Cảnh
Ngọc Trung mới phát hiện rõ ràng đương kim Đế Quân là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Thần Quang ôm La Trường Khanh, đột nhiên cười to, cười đến lệ rơi không ngừng.
Ta quả nhiên không có yêu nhầm ngươi Tử Khiên ca ca, hi vọng kiếp sau còn có
thể gặp nhau, khi đó ngươi nhất định phải dũng cảm, kiên định, không khuất phục
hơn kiếp này...
Còn nữa, ta tha thứ ngươi, Tử Khiên ca ca.
Sau việc đó quyền thế của Triêu Mặc như mặt trời ban trưa.
Hắn không có buồn phiền ở nhà, càng ngày càng không chút kiêng kỵ đoạt lấy Thần
Quang, mà Quang nhi của hắn rốt cuộc hối cải, cũng không còn lạnh lùng từ xương
như trước, mà lại nhiệt tình như lửa, có lúc, nhìn mình trầm luân ở trên người
nàng, Triêu Mặc lại cảm thấy sợ hãi, hắn sợ yêu, càng sợ yêu nàng, nhưng có một
loại tình cảm cho tới bây giờ đều không phải nói thu là có thể thu hồi. Vì vậy
hắn tự nói với mình, Quang nhi cũng thương hắn.
Giết chết mấy thần tử quen thuộc nội tình nhất, cuối cùng trong cung lại truyền
tới tin tức Thính Tuyết Tiệp dư bạo bệnh bỏ mình, không tới một năm, Đế Quân
lại nạp một vị Thần phi, Thần phi ăn nói khéo léo, thông minh quyến rũ, coi
thái tử như mình sinh. Năm sau, Đức Diệp hoàng hậu trở thành vị hoàng hậu hòa
bình nhường ngôi thứ nhất trong lịch sử, cam nguyện