
ượng ôm Thừa
Hàn, cực kỳ từ ái, rất khó tưởng tượng một vị quân vương lại không có gì khác
biệt với phụ thân bình thường.”
Thần Quang chậm rãi nắm tay Đào Diệp, “Hoàng thượng có thể đối xử Thừa Hàn tử
tế ta cũng yên tâm, làm mẫu phi của Thừa Hàn, ngươi phải cố gắng...”
Đào Diệp kinh ngạc gật đầu, cõi đời này có một loại nữ nhân, kiên quyết đến làm
cho người ta đã không cách nào dùng kiên cường hay độc ác để hình dung. Nàng
đem đứa trẻ mình mang thai mười tháng mới sanh ra, nhìn cũng không nhìn một cái
đã đưa cho người khác.
Thừa Hàn đã ba tháng rồi, Thính Tuyết chưa từng nhìn nó một cái. Có một lần
Thanh Liễu ôm tới nói nương nương, người xem một cái đi, nó thật đáng yêu.
Một lần kia, là lần duy nhất Thần Quang tát Thanh Liễu một cái, từ đó không còn
có người dám nói.
Nàng không muốn xem đứa trẻ kia, không phải là không thích, chỉ là trong lòng
rất rõ ràng, duyên phận mẹ con của nàng và nó mỏng như tờ giấy. Liếc mắt nhìn,
cho dù là một cái, nàng cũng sợ mình sẽ hối hận, hèn nhát, lùi bước, buông tha,
sau đó ôm nó cơ khổ cả đời.
Thay vì như thế, cứ để nó đi theo Diệp phi đi, làm đứa trẻ ra đời đầu tiên, nó
sẽ là thí sinh tốt nhất thành thái tử.
Diệp phi cũng coi như người có ân phải trả, nàng nói gì thì nghe nấy, dù sao cả
hai đều là châu chấu trên dây, bàn về gia thế đều không sánh bằng Diệu Đảm, trừ
nhi tử, còn có cái gì có thể tranh với nàng. Mà điện hạ tựa hồ cố ý tức Thính
Tuyết, khi biết nàng nhìn cũng không nhìn con của mình một cái, liền đập vỡ đồ,
cười lạnh nói, ta làm ngươi ghê tởm như vậy à, cả đứa trẻ cũng làm ngươi ghê
tởm!
Hắn không có tuân thủ cam kết, lập Diệu Đảm làm chánh phi, còn khiến Thính
Tuyết chải đầu cho chánh phi.
Nàng làm theo.
Từ đó, hắn chưa từng chạm vào Diệu Đảm, thỉnh thoảng sẽ đứng ở trong vườn của
Thính Tuyết, chỉ là si ngốc nhìn, cũng không đi vào.
Mẫu bằng tử quý, thân phận của Đào Diệp ngày càng khác, cả Diệu Đảm ngày xưa tự
do ngược đãi nàng hiện tại cũng sợ hãi rụt rè, hơn nữa khi Triêu Mặc chữ chữ rõ
ràng nói cho nàng biết, vị trí của hoàng hậu, chớ hòng mơ tưởng thì nàng cũng
biết xong rồi.
Thần Quang bảo Đào Diệp chủ động lấy lòng Cảnh gia, lịch đại sủng thần đều có
lệ thường, đưa con gái của mình vào cung làm phi, một khi được sủng ái, nhất
định như hổ thêm cánh, Cảnh gia không có nữ nhi xinh đẹp, Diệp phi không có nhà
mẹ lại có con trai đầu tiên của Đế Quân, mà còn là đứa con được thương yêu đến
tận xương, hai bên ăn nhịp với nhau, thêm vào Thần Quang ăn nói khéo léo, Cảnh
Ngọc Trung liền nhận Đào Diệp làm con gái nuôi, nhất thời Diệp phi như mặt trời
ban trưa.
Cảnh Ngọc Trung cũng coi như thần tử có mưu tính sâu, trung thành không giả,
nhưng so với những thứ người trung thành ngu ngốc, ông ta chính là một con hồ
ly, sống yên phận nhiều năm như vậy, thủy chung đều ở thái độ trung lập, chưa
từng đắc tội vị đại thần nắm quyền nào, vẫn là người được công nhận hiền lành,
không dễ đắc tội, cũng không đắc tội nổi, cũng vô tâm đắc tội. Người có thể xử
thế đến trình độ này, tài nghệ không đơn giản a.
Khi từ trong tay Thính Tuyết nhận được phong thư kia thì vẻ mặt bình tĩnh của
lão hồ ly ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn ngắm phong thư, run rẩy mở ra.
“Bá phụ nhận được nét chữ này, còn nhớ rõ cam kết ban đầu sao?”
Cảnh Ngọc Trung đánh một trận ở Gia Dự quan suýt nữa bỏ mạng, vì bảo vệ tánh
mạng không thể không cắt bỏ hai cái chân nhỏ, đây đối với võ tướng như hắn còn
thống khổ hơn là trực tiếp chém đầu hắn! Bạn rượu Tiết Nhân Cẩn không chỉ có
trên thông thiên văn dưới rành địa lý, càng là Hoa Đà thâm tàng bất lộ. Từng
làm ngự y trong cung, sau bị giáng chức, bên cạnh liền có thêm nữ nhi Tiết Thần
Quang. Hai người vừa thấy mặt, Tiết Nhân Cẩn cũng không chút nào khiêm tốn bày
tỏ có thể chữa trị hai chân của hắn.
Mặc dù không tin nhưng Cảnh Ngọc Trung vẫn lựa chọn tin tưởng. Cũng cam kết
vĩnh viễn ghi khắc phần đại ân này, ngày khác nếu huynh đệ có khó khăn, chỉ cần
một câu nói, sẽ đem hết toàn lực, bảo vệ cả nhà ông chu toàn.
Dĩ nhiên, ông chưa kịp liều mạng toàn lực, cả nhà Tiết Nhân Cẩn đã chết khi ông
chinh chiến ở biên cương. Trong lòng vẫn vì thế mà tiếc nuối, lần này mặc dù
ông khải hoàn mà về, lại cả ngày buồn bực ở trong phủ mượn rượu tiêu sầu.
Tiết gia không còn ai sống sót, điều duy nhất hắn có thể làm đúng là mua một
phần đất tốt nhất, an táng hai phụ nữ tiêu dao thế ngoại kia.
Hiện tại cô gái này lại đưa hắn một phong thơ, là huyết thư tuyệt bút của Tiết
Nhân Cẩn, xin thay Tiết đệ kéo dài một giọt huyết mạch cuối cùng này, Thần
Quang giao cho huynh.
Cảnh Ngọc Trung cẩn thận nhìn Thần Quang mấy lần, khảo nghiệm nàng vô số vấn
đề, những vấn đề kia trừ nữ nhi của Tiết Nhân Cẩn, người khác căn bản không
biết gì, đó cũng là cuộc sống riêng của Tiết Nhân Cẩn.
Lại bảo nàng chép sách, bởi vì hắn vô cùng quen thuộc chữ viết của Tiết Thần
Quang.
Thần Quang đè lại cổ tay trái, ức chế tật xấu khẽ phát run, chậm rãi chép lại
từng hàng chữ. Mặc dù chữ viết không được cứng cáp có lực như xưa, nhưng từ