
chăn, đại phu đã tới ba chuyến, băng bó vết thương lại kê đơn
thuốc, cả ma ma cũng tới chăm sóc nàng.
Thương lành, nàng có vẻ trầm tĩnh hơn bình thường, Thanh Liễu yên lặng chăm sóc
nàng, có lúc rất hi vọng nàng có thể khóc một lần, vậy có lẽ sẽ còn dễ chịu hơn
chút, chỉ là nàng tựa hồ chưa bao giờ khóc.
Tháng chạp tuyết bay, nàng và Diệu Đảm đồng thời mang thai.
Diệu Đảm vẫn lấy nước mắt rửa mặt, càng thêm ra lệnh phàm là chỗ nàng đi ngang
qua không cho phép Thần Quang xuất hiện. Tựa hồ ỷ vào mang thai, tất cả mọi
người không dám chọc nàng không vui, nàng không vui, đứa nhỏ trong bụng liền
không dễ qua, nếu đứa trẻ có chuyện 1ai cũng đừng nghĩ tốt hơn!
Người làm Đông cung nhất thời đều cảm thấy bất an, oán hận không dứt, đều là
mang thai, vì sao Thính Tuyết nương nương không hề bực tức, chưa từng nghe nói
trong tây viên có chuyện ngược đãi người làm truyền ra.
Triêu Mặc tâm phiền ý loạn, số lần đi thăm Diệu Đảm càng ngày càng ít, chưa
từng cảm thấy chán ghét Diệu Đảm như vậy! Ngày trước hắn quả thật thích nàng,
mà nàng cũng rất yêu hắn, khắp nơi giúp hắn, cho nên hắn quyết định kính trọng
nàng cả đời, chỉ là thành thân mới phát hiện tất cả tốt đẹp cũng chịu không
được thời gian tẩy rửa, Diệu Đảm trừ khóc chính là gây, đều nhìn chằm chằm từng
nha đầu vô tội xinh đẹp trải qua bên cạnh hắn, thậm chí tự mình đổi một người
tướng mạo tục tằng, mỗi ngày nhìn mắt đều không thoải mái.
Đừng nói tiểu thiếp khác, Đào Diệp đã bị nàng đánh một lần, khóc thiếu chút nữa
tắt thở, Quang nhi cũng may, thông minh hơn Diệu Đảm rất nhiều, làm cho không
người nào có thể bắt lỗi. Vì vậy Diệu Đảm càng thêm tức giận, rồi lại khổ nổi
tìm không ra tật xấu, chỉ có thể cả ngày quấn hắn khóc lóc kể lể Quang nhi chỗ
này không tốt chỗ đó không tốt, lại phát triển đến mức không cho hắn đến gần
Quang nhi.
Mà hắn cũng đang chiến tranh lạnh với Quang nhi, tính toán không để ý tới, điều
này cũng làm cho Diệu Đảm ỷ sủng mà kiêu, cho là hắn cho mình muốn gì được đó,
càng vô lễ!
Ngày đó, hắn phát giác La Trường Khanh có tình sâu với Quang nhi, mà mình lại
vẫn chẳng hay biết gì, ghen ghét không ngừng, uống rất nhiều rượu, mượn rượu
giả điên xông vào sân làm hắn ngày nhớ đêm mong, dọa sợ nàng, hèn hạ làm thương
tổn nàng...
Hiện tại nàng mang thai, ánh mắt nhìn hắn hơi có né tránh, Đào Diệp thận trọng
tới tìm hắn một lần, nói mình và Quang nhi tỷ muội tình thâm, hi vọng tương lai
nhận con của Quang nhi thành của mình để nuôi dưỡng.
Hắn biết đây là ý tứ của Quang nhi, bởi vì nàng không có danh phận, đem con cho
Đào Diệp làm con thừa tự, tối thiểu tương lai còn có thể được gọi là con của
Diệp phi. Hắn không muốn nếu để cho nàng thất vọng, liền đồng ý.
Sau đó xảy ra một chuyện khiến Triêu Mặc hoàn toàn thanh tỉnh, vô cùng xác định
mình thật không cách nào yêu Diệu Đảm, lấy cớ nhiều hơn nữa hắn cũng yêu không
nổi. Nữ nhân này tựa hồ càng ngày càng cố chấp, hoàn toàn xem Quang nhi trở
thành kẻ thù, lại vì đoạt một bà mụ của Quang nhi mà bắt đầu khóc rống, cả con
cũng khóc ra luôn, lần này nàng thật không khóc được nữa, tự biết gây đại họa!
Những người làm cả ngày bị nàng khi dễ không dám thở mạnh cuối cùng thở nhẹ một
hơi, thay vì để cho nàng ỷ vào mang thai gây náo loạn mọi người, chẳng bằng
không sinh thì tốt chơn.
Có lẽ là uất ức sau khi sinh non, có lẽ là phát giác Triêu Mặc hoàn toàn thất
vọng đối với nàng, cả Diệu Đảm cũng phát giác mình càng ngày càng không giống
mình, điên cuồng, cố chấp, ác độc... Ngày trước nàng rõ ràng là đơn thuần,
chẳng lẽ ghen tỵ thật sẽ khiến người trở nên xấu, cũng có lẽ nàng từ nhỏ đã là
tính tình này, chỉ là chưa bao giờ biết mất đi, vẫn được người che chở trong
lòng bàn tay, tất cả mọi người yêu nàng, nàng không có cảm thấy nguy cơ cho nên
mới đơn thuần, bây giờ lại bị Thính Tuyết phá hủy tất cả.
Nàng trơ mắt nhìn Thính Tuyết sinh ra một đứa con trai, tức giận nôn ra một
ngụm máu. Có một ý niệm như rắn độc hờ hững trồi lên đầu.
Lợi dụng bối cảnh của mình, nàng tìm đến một cái yếm, là của một đứa bé mới
chết vì bệnh đậu mùa. Nàng muốn cho con trai của Thính Tuyết mặc cái yếm này
vào...
Thuận Thiên năm thứ hai
mươi ba, đế hoăng, Triêu Mặc kế vị, quốc hiệu là Long Trạch. Tân đế kế vị, lấy
quốc sự làm trọng, tuyển tú nữ bị kéo dài trì hoãn, chỉ phong Đào Diệp làm Diệp
phi, Phi Vân làm Vân phi, còn có một Tiệp Dư Thính Tuyết.
Đào Diệp cầm một bát cháo, từ từ khuấy đều đặn bưng cho Thần Quang.
Cám ơn Thần Quang cho nàng một đứa con trai, đối với nữ nhân mà nói, nhi tử
chính là bảo đảm nửa đời sau a. Đáng thương bụng của nàng vẫn không có tin tức,
điện hạ lại không thích nàng, hôm nay nàng cái gì cũng không sợ, cái gì cũng
nghe Thần Quang, chỉ cần nàng có thể khiến đứa bé này trở thành thái tử.
“Tỷ tỷ, ăn một chút đi.”
“Hôm nay ngươi là Diệp phi rồi, không cần kêu ta tỷ tỷ nữa.” Thần Quang bưng
bát cười khẽ.
“Tỷ tỷ đừng thương tâm, thật ra thì trong lòng hoàng thượng lo nghĩ nhất chính
là tỷ tỷ, chỉ là... Dù sao người không nhìn thấy bộ dạng hoàng th