The Soda Pop
Hoàng Thượng Nói Phải

Hoàng Thượng Nói Phải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322563

Bình chọn: 8.5.00/10/256 lượt.

ng cho hắn, giống như

là hắn có nhiều thời gian để làm cái chuyện hái hoa ấy lắm. Tuy rằng nói nam nhân không ai là không háo sắc, nhưng ở vị trí này của hắn, hắn có

những việc trọng đại phải xử lý hơn là việc gần gũi nữ sắc.

Dù không phải là muốn làm bậc đế vương thiên cổ tài đức sáng suốt,

nhưng nói thực ra, thuần túy làm một quân vương an phận, đã là chuyện

phi thường hao phí khí lực rồi. Chính vì thế hai năm này, mỗi ngày hắn

đều ở lại ngự thư phòng giải quyết sự vụ, suy nghĩ đến quốc gia chỉnh

thể tình huống có gì thay đổi. Đương nhiên, nếu quốc gia thay đổi quá

lớn, thì cũng không phải là chuyện tốt, phải khiến thần dân nhận thức

được mới là lý tưởng trị quốc chi đạo tốt nhất…

- “Hoàng Thượng, tổng quản Kính Sự phòng đến xin chỉ thị, hôm nay là ngày mười lăm, người có đến Minh Hạ Cung hay không ạ?” Một tên thái giám ở bên cạnh vừa nhu thuận châm trà, vừa cẩn thận hỏi.

- “Minh Hạ Cung?” Tâm tư hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Thuận miệng hỏi lại : “Lần trước trẫm đã triệu hạnh người nào?“

- “Bẩm Hoàng Thượng, là sườn phi Phong Uyển Dương, sau đó từ nửa đêm về sáng lại đến Thừa Kiền điện.”

- “Luân tự mà nói, kế tiếp nên là ai?“

- “Chiếu theo trên luân tự mà nói, chính là Vịnh Đông Cung.“

- “Tối nay là mười lăm…” Tử Quang đế suy

nghĩ một chút. Đối với hậu cung mưa móc phân phối, hắn luôn tận lực công bằng, cũng không thích đem chuyện luật lệ gia sự gây nên hỗn loạn quá

mức, hơn nữa sau khi làm hoàng đế, loại sự tình này càng nên cẩn thận

hơn, trước kia từng có giáo huấn làm cho hắn khắc sâu ghi nhớ.

Hắn đã có nhiều việc phải làm lắm rồi, hơn nữa không thể chịu đựng

được việc nữ nhân đem hậu cung biến thành một đoàn rối loạn. Tốt nhất

hết thảy ấn định quy củ , như vậy thiên hạ cũng được thái bình. Vì thế

cuối cùng quyết định nói: “Thông tri xuống, nửa đêm trước tới Vịnh Đông Cung, nửa đêm về sáng thì tới Minh Hạ Cung. Ngày mai giờ mẹo ở Minh Hạ Cung rời đi.”

- “Vâng‘’ Thái giám tiếp nhận chỉ thị, lập tức rời khỏi ngự thư phòng, đến bên ngoài truyền lời cho Kính Sự phòng.

- “Chờ đã lâu ? Sao nàng không đi ngủ trước ?” - Tử Quang đế thấp giọng hỏi.

- “Tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tỳ mới vừa rồi đã ngủ được một lát.” Nàng nhẹ giọng đáp lời. Cởi áo choàng da cáo xuống khỏi người quân vương,

cẩn thận vắt lên trên tấm bình phong, sau đó rót một chén trà nhỏ dâng

lên, nàng ngoan ngoãn đứng ở một bên cúi thấp đầu.

Tuy rằng đã dùng một chút đồ ăn khuya ở Vịnh Đông Cung, cũng uống vài

chén trà ngon, nhưng Tử Quang đế vẫn đem chén trà nhấp một ngụm mới

buông, nhìn Minh Ân Hoa nói:

- “Lần sau nếu lại xảy ra tình huống như thế này, trẫm sẽ sai người đến đây truyền lời, nàng cứ thong thả ngủ trước, không cần đợi trẫm quá khuya.“

- “Vâng. Thần thiếp biết, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Vẫn là cái giọng điệu biết vâng lời vang lên.

- “Đây là cái gì?” Hoàng đế đột nhiên đi đến án thư, bằng độ sáng của hai ngọn đèn nhìn thấy tập giấy đang viết dở được đặt ngay

ngắn trên bàn.Những dòng chữ nhỏ nhắn tinh tế thực sự vô cùng đẹp mắt,

cho dù nội dung chỉ là những dòng chữ viết văn chép sách khi chán nản mà luyện nhưng cũng để lại mười phần giá trị thưởng thức. “Chữ viết rất tinh tế.” Hắn nhẹ giọng tán dương.

- “Tạ Hoàng Thượng. Đây chỉ là bản nháp mà thần thiếp tùy tay viết, nội dung có chút hỗn độn, còn cần phải tỉ mỉ sửa sang lại, lại thêm mấy phần ngây ngô để trẻ nhỏ cảm thấy dễ gần hơn. Dư Đồng đã bốn tuổi rồi, nên bắt đầu học tập.” Thấy ánh mắt hoàng đế có chút để ý thưởng thức nội dung ghi chú trên tờ giấy, nàng đành phải ở một bên nhẹ nhàng thuyết minh.

- “Dư Đồng đã bốn tuổi rồi sao? Thế thì đúng là có thể học tập được rồi. Viết không tồi, lấy phương thức biên soạn giải nghĩa dùng những ngôn từ dễ hiểu, dễ dàng ghi nhớ, lại có thể giáo dục thơ ca cho trẻ nhỏ, nhất định có thể thu được hiệu quả to lớn. Như vậy đi, nàng hảo hảo biên soạn, sau khi hoàn thành việc biên soạn thì giao cho phó văn ở thư quán sao chép thành sách, về sau có thể lấy sách đó để dạy cơ bản cho trẻ nhỏ.” Tử Quang đế rất nhanh đã xem xong mười trang bản thảo trên tay, đồng thời hạ quyết định.

- “… Vâng. Đa tạ Hoàng Thượng, thần thiếp nhất định sẽ hết sức tận tâm hoàn thành.” Kinh ngạc, nhưng không hề kinh hỉ, nàng biết rằng cự tuyệt là điều không thể, chỉ có thể đồng ý.

Tử Quang đế vừa lòng gật đầu, có vẻ đối với quyết định này vẫn còn

muốn tìm hiểu thêm, vì thế khi thấy trên bàn vẫn còn hơn mười quyển sách thì liền cầm lên xem, nội dung kinh sử không chỗ nào mà không đọc qua, lại thấy vẫn còn có những trang giấy bản thảo với những ghi nhớ trọng

điểm, dù sao cũng không có chuyện khác để làm, liền ngồi xuống, kiểm tra mấy thứ này một lần, cùng lúc góp ý thêm một vài điều bổ sung, quên mất cả khái niệm thời gian.

Thật không dự doán được lần đến Minh Hạ Cung này lại là một chuyện

tốt như vậy. Lật xem những trang bản thảo thật cẩn thẩn, phát hiện mình

đã bị kinh ngạc, chỉ mới đọc một lượt Tử Quang Đế đã có thể thấy người

biên soạn này tài giỏi như thế nào, có thể nói là có tâm tư kín đáo

hơn người, học thức