
trang nhã, thanh lịch. Và anh thấy nó đang nằm dó, toả sáng và nói với anh rằng nó không thộc về nơi đó. Phải, vừa nhìn lướt qua nó, Lân đã phải đứng lại mà nhìn, bởi anh nghĩ ngay đến cô! Nó thuộc về bàn tay của cô. Chiếc nhẫn như sinh ra là để đeo vào tay của cô. Anh có nhắm mắt cũng tin chắc rằng nó sẽ vừa khít với ngón đeo nhẫn của cô, ngón tay mảnh mai...
Và Lân mua nó!
Nhưng làm thế nào anh có thể tặng cô một chiếc nhẫn? Rõ ràng một vật giá trị như thế sẽ buộc phải dẫn đến những hứa hẹn không đáng có. Lân mua nó, biết rằng nó sẽ đóng bụi dưới đáy tủ.
Lân đã để chiếc nhẫn lại cửa hàng để khắc chữ, và không quay lại lấy. Anh mua nó chẳng qua cũng chỉ để cất đi, để nó không thuộc về một bàn tay ai khác không phù hợp, nhưng anh cũng không muốn giữ nó... Cửa hàng đã réo rắt gọi điện đến căn hộ của Lân, trù trừ cũng không phải là bản tính của anh, một ngày đẹp trời, anh ra khỏi căn hộ và đi đến thẳng cửa hiệu...
Nhìn sang bên kia đường, không nhầm lẫn được là thằng bạn nối khố của anh. Gã thông tấn xã đang ở trong bộ dạng thảm thương chưa từng thấy. Lân rảo bước qua đường, đi vào quán rượu.
Ngoài sự chờ đợi của anh, Lân nghe thấy bạn mình nói cậu ta đang yêu.
Và ngạc nhiên hơn nữa khi Tín cương quyết không nói thêm, không “khai” tên cô gái.
Trong đời họ đã từng giấu nhau chuyện gì quan trọng chưa?
“Cậu sợ mình sẽ nói cho người thứ ba biết chắc?”
Thậm chí đến cả đòn khích tướng mạnh nhất, đánh vào lòng tin anh em, cậu ta cũng không hé răng.
Ngiêm trọng rồi đây.
Cuối cùng Lân đầu hàng trong công cuộc tìm hiểu danh tính cô gái đó. Anh nhấp một ngụm rượu, không biết Tín đã uống bao nhiêu rồi?
“Đây là thời đại nào rồi. Làm gì có cái “không được”! Nếu cậu thích người ta thì cứ việc tấn công...”
“Cô ấy có người yêu rồi!”
“Một gã oách mã hơn cậu ư?” Lân cười lớn, anh chỉ lo bạn mình phải lòng vợ của trùm xã hội đen mới xuống tinh thần thế. “Cứ rủ gã làm một hiệp, kẻ thua phải phục tùng người thắng...”
“Boxing? Cậu không hiểu à?!” Tín đột nhiên trở nên bức xúc quá đà. “Đó là tình yêu. Tình yêu đấy! Cậu không thể chiếm được tình yêu chỉ bằng cách đấm kẻ khác gãy mũi...”
“Tớ không hiểu...”
“Cậu đã yêu, cậu phải biết chứ!”
“Thực ra tớ chưa từng...”
“Vậy thì cậu sẽ không đời nào hiểu được.”
Tín thì thào. Bỗng nhiên anh sực nhớ ra một điều.
“Cậu chưa từng yêu sao?”
“Phải.”
“Vậy còn Bì Bì?” Tín nói lớn. Tất cả người trong quán đều quay đầu nhìn họ. Một cuộc gây gổ trong quán rượu?
“Vậy còn Hồng Bì?” Tín nhắc lại.
Lân im lặng uống nốt cốc rượu của mình.
“Mẹ kiếp!” Tín hất tung ly rượu. “Còn Hồng Bì thì thế nào?”
“Quái quỷ cậu bị gì thế hả...” Lân im bặt khi nhìn thấy biểu cảm của Tín.
Đau đớn ư?
Trong suy nghĩ điên rồ nhất, Tín cũng không bao giờ hiểu được đầu óc Lân hoạt động như thế nào nữa. Làm thế nào cậu ta có thể không yêu cô ấy?! Không thể nào! Điều đó sẽ khiến anh phát điên.
“Cậu yêu Hồng Bì chứ?” Tín hỏi bằng một giọng chết chóc.
“Tớ không biết.” Lân nói. “Có lẽ...” Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ yêu cô ấy chăng, Hồng Bì...
Yêu cô ư? Anh có thể không?
Dù sao anh cũng nghiêm túc trong ý định xây dựng tình cảm với cô. Thông thường người ta sẽ đi đến bước gì tiếp theo nhỉ? Gặp gỡ thân bằng quyến thuộc?
“Cậu yêu cô ấy!” Tín không nghe anh nói thêm nữa. Anh nói, tự khẳng định với chính mình hơn là với Lân.
Anh nắm lấy vai bạn mà lắc.
“Đó là cô gái dành cho cậu. Cậu yêu cô ấy. Phải yêu.”
Giọng Tín lảm nhảm, Lân thực sự lo ngại cho anh bạn mình.
“Cậu chắc chắn phải yêu!”
Một cái túi mà Lân mang theo rớt xuống đất. Tín nhặt lên, một chiếc hộp nữ trang.
Với sự cho phép của bạn, anh mở nó ra. Một chiếc nhẫn. Tín chậm rãi ngắm chữ khắc trong lòng nhẫn...
Người thợ kim hoàn đã gợi ý Lân khắc những dòng quen thuộc, được các cặp tình nhân ưa thích, như My heart will go on, Forever be yours,... nhưng Lân đã chọn một câu thực tế hơn, phù hợp hơn.
Run run, Tín trả chiếc nhẫn về hộp, bỏ vào túi áo Lân,
“Đó là một vật quý. Cậu phải giữ gìn cẩn thận hơn chứ!”
Rõ ràng là thông tấn xã đã say quắc cần câu.
“Dĩ nhiên.” Lân trả lời như vậy. “Tớ sẽ giữ nó cẩn thận.”
Chết tiệt Phạm Quốc Lân! Nếu một ngày cậu làm cô ấy buồn, làm cô ấy rơi lệ, tôi sẽ xé xác cậu không chút ngần ngại.
Tín thề.
Lân đương nhiên không biết gì về lời thề đó, ngao ngán nhìn bạn mình đã quá say, đổ gục xuống bàn.
Người phải vác cậu ta về nhà không ai khác ngoài anh.
Chết tiệt!
Ơtec đang đứng trước cổng nhà Lân. Không phải căn hộ nhỏ của anh ở trung tâm thành phố, mà là căn biệt thự to như cái lâu đài của gia đình anh, nơi Lân đã sinh ra, lớn lên. Cô hít một hơi thở sâu. Ra mắt cha mẹ Lân ư, họ chỉ mới quen nhau... vài tháng. Nhưng cô vẫn rất hồi hộp. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơmi cổ tiểu thư màu cánh sen mà Lân thích. Một cái váy trắng lịch sự có chân váy màu phấn “tuyệt đẹp” theo tiêu chuẩn của Êra, đôi giày cao gót màu trắng. Mái tóc dài vốn được cột một cách trang nhã bằng sợi ruy băng hồng nhưng đã bị Lân tịch thu mất sợi dây. “Anh thích em thả tóc,” anh tuyên bố gọn lỏn.
Lân cầm lấy bàn tay lạnh toát từ lúc nà