
rồi.”
thì ra Lương Huy tốn nhiều công sức để tìm vị trí của Thẩm Diệc Đình, Lương Huy căn bản cũng đoán về chỗ Thẩm Diệc Đình sẽ đợi, không ở trung tâm thành phố, thì cũng không ở khách sạn, như vậy sẽ chọn ở một chỗ nông thôn xa xôi, nhưng kể cả những nơi đó cũng có mạng lưới liên lạc toàn quốc, như vậy là ở nhờ nhà ngươi khác, Lương Huy liền phái người đitới điều tra, xem có xuất hiện người có ngoại hình giống Thẩm Diệc Đình không, tìm lâu như vậy, cuối cùng ở một bến tàugần đó, tra được đầu mối.
Ai đó có thể chứng minh, Thẩm Diệc Đình từng ở đâu ba ngày trước, bởi chỗ ở bất thường, chỗ kia đã lâu không cho ai thuê, cho nên chủ thuê nhà nhớ rất rõ bộ dạng của Thẩm Diệc Đình. Người của Lương Huy cầm tấm hình Thẩm Diệc Đình đi tìm người, người chủ cho thuê này liếc mắt một cái là nhận ra ngay, lúc đấy ông chủ cũng tò mò, chỉ cần nhìn qua là người đàn ông có khí chất siêu phàm, làm sao lại bằng lòng thuêphòng như thế.
“Anh xác định đó chính là Thẩm Diệc Đình?” giọng của Giang Thiếu Thành cũng không nhẹ, “Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Bây giờ không có ở đây, nhưng đoán chừng đi không xa, chỉ cần ở gần sẽ tìm được, ra được tung tích của cậu ta.”
“Cậu ta vẫn còn sống thật.....”
“Giang Thiếu Thành, cậu xem, cậu chưa hiểu rõ Thẩm Diệc Đình,không ngờ cậu ta ác như vậy, cho dù tôi bắt cóc vợ cậu ta rồi, cậu ta vẫn không xuất hiện.” Lờinày của Lương Huy nói rathì không phảilà mỉa mai, mặc dù Giang Thiếu Thành nói đã không coi Thẩm Diệc Đình là bạn, nhưng xem ra, có lẽ ThẩmDiệc Đình cũng không coi Giang Thiếu Thành làm bạn nữa, bọn họ là gì mà trỏ thành bạn, với địa vị nhà giàu cũng không thoát được, Giang Thiếu Thành như thế, Thẩm Diệc Đình cũng như vậy, biết rõ đối phương có thể mang đến ích lợi gì cho mình, vì vậy không đắc tội, cũng chỉ có thể làm bạn.
“Quả thật chưa hiểu rõ.” Giang Thiếu Thành cũng phải thừa nhận sự thật này, “Xem ra tôi phải phái người đi giúp đỡ anh tìm Thẩm Diệc Đình rồi.”
“Thế thì không biết xấu hổ màphiền cậu rồi?”
“Chẳng lẽ anh gọi tôi để khoe sao?” Giang Thiếu Thành cười, “Đừng giả bộ, không phải anh muốn tôi trợ giúp anh sao?’
Lương Huy trong điện thoại không nhịn được cười ha ha,“nói chuyện với người thông minh có khác, đỡ phải tốn sức nhiều.”
“Vậy chúng ta phải nói chuyện cụ thể chút nên làm thế nào.....”
Thẩm Tâm Duy dạy xong buổi sáng, ra phỏi phòng học, liền nhận được điện thoại của Nam Ngưng. Lại vào lúc tan học, sinh viên lao ranhanh,hành lang đầy ắp người, cô lại phải chui vào phòng học, đợi mọi người đi bớt cô mới đi. Từ lần trước nói qua với Nam Ngưng xong, họ đã không liên lạc. Rất kỳ lạ, cô nghe điện thoại thì cũg có dự cảm xấu.
“Tâm Duy, bây giờ em đang ở đâu?”
“Đại học Đông Giang.”
“Ừ, chị lập tức tới tìm em.”
Thẩm Tâm Duy vốn cho rằng chịdâu sẽ hỏi mình sao lại ở trường, không ngờ Nam Ngưng chỉ hỏi địa điểm liền cúp điệnthoại. cô đã nghe thấy tiếng tút tút, nhất thời thấy kỳ quái.
Nam Ngưng gấp gáp tìm mình là vì chuyện gì?
cô càng nghĩ càng sợ, muốn gọi điện thoạị đi hỏi, có thể tưởng tượng chị dâu liền ngay lập tức, nên giờ gọi cũng là làm điều thừa, vì vậy kiềm chế không gọi.
Kết thúc trò chuyện, cô mới đi ra phòng học, lúc này ở ngoài hành lang cũng không nhiều người.
cô đi tới bến xe gần trường, chờ Nam Ngưng.
cô đợi không lâu, đã thấy Nam Ngưng từ trên xe bước xuống. Sắc mặt của Nam Ngưng không tốt lắm, xuống xe liền đi thẳng về phía cô, kéo tay cô, “Tâm Duy, bây giờ chị rất sợ, chị sợ anh em gặp nguy hiểm.”
Mặc dù Nam Ngưng để ý chuyện Thẩm Diệc Đình chưa từng xuất hiện, thậm chí không biết có nên hi vọng chồng mình hay không, nhưng một khi cho rằng Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm, vẫn mất khống chế. Bất kể trước biểu hiện bi thương thế nào, nhưng lúc này vẫn lo lắng thật, còn có nỗi sợ. Nhiều học sinh đi qua đi lại ở trạm xe, đi ngang qua bên người cô thì cũng nhìn mấy giây sau đó thu hồi lại, rời đi.
Nam Ngưng giờ không khống chế được, nắm tay Thẩm Tâm Duy rất chặt, khiến cô cũng thấy đau, dùng lời nhỏ nhẹ an ủi Nam Ngưng, sau đó đưa Nam Ngưng tới vườn hoa cách cửa chính trường học không xa, bên cạnh đó có ghế. Khi bóng đêm phủ xuống, nơi này sẽ là chỗ các đôi tình nhân nhỏ ngồi.
Hoa đang nở sắc tươi đẹp, sắc hoa cũng khác nhau, có đỏ, vàng, trắng, ba loại màu sắc. Cành lá tươi tốt, lá hơi nhỏ, nhưng cành cao, vì vậy đóa hoa lơ lửng ở tầng cao nhất, có cảm giác lẻ loi, nhất là đóa hoa dưới ánh mặt trời, càng hiện ra mảnh sức sống và kiều diễm. Có không ít sinh viên lấy điện thoại ra chụp, dừng lại chụp cử chỉ.
Thẩm Tâm Duy thu hồi tầm mắt quan sát của mình, rút tay ra khỏi tay Nam Ngưng, “Chị dâu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Tâm Duy, chỉ lo anh em sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Tâm Duy thấy nhói đau, mong đợi vừa sợ, nhưng vẫn hơi nhếch môi, chờ chị dâu nói nguyên nhân.
“Chị mơ thấy anh em đầy máu hiện ra trước mặt chị, trên mặt anh ấy toàn là máu, quần áo trên người cũng toàn màu, nhưng anh ấy nhìn chị, nói anh ấy có lỗi với chị…” Có lẽ chỉ là giấc mơ, nhưng đối với Nam Ngưng, nhìn thấy hình ảnh đó, lúc này cũng không nhịn được mà vành mắt