
n tạp chí trên bàn. Tưởng Tiến đưa tay ra lật tờ tạp chí, là
một cuốn tạp chí kinh doanh của một tòa soạn tương đối lớn. Anh lướt nhanh bài
phỏng vấn nhân vật trang bìa trên tờ tạp chí đó.
Cảm giác đầu tiên là người đàn ông này có gì đó giống
với Hứa Minh Chương hồi đó, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng na ná, à không,
thậm chí có phần hiển hách hơn. Nhìn lướt qua thấy khí chất của cả hai có vẻ
cũng giống nhau, đều rất lịch lãm, nhưng tuyệt đối không phải là loại đàn ông
dễ dây vào.Chỉ có điều, Tưởng Tiến chỉ nhìn qua cũng biết, người đàn ông này
còn khó đối phó hơn Hứa Minh Chương nhiều. Tưởng Tiến không nghĩ rằng một người
kiêu ngạo kiểu này sẽ cho phép trong tim vợ mình có tồn tại một người đàn ông
khác. Nghĩ đến đây, anh liền quay sang nhìn bộ dáng của Thời Tiêu: môi cắn
chặt, tay cầm điện thoại, chẳng có chút gì là vui mừng, vẻ mặt vô cùng bình
thản: “Ừ, em đang ở ngoài, đang ở quán cà phê Starbucks trên đường gần công ty,
gặp một người bạn, mới ở nước ngoài về. Ừ! Ok. Ở đó, ở Thành Đông, em biết rồi,
lát nữa em sẽ qua thẳng đó. Không, không cần qua đón đâu, em tự bắt taxi đến là
được rồi! Ừ, em không đến muộn đâu, em biết rồi. Ừ…Ok!”
Thời Tiêu cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, vô tình gặp
ánh mắt như dò xét của Tưởng Tiến. Anh chỉ vào tờ báo trên mặt bàn, hỏi: “Là
chồng em gọi à?”
Thời Tiêu gật đầu.
Hai người ra khỏi Starbucks, Tưởng Tiến lái xe đến, mở
cửa xe: “Đi đâu? Anh đưa em đến đó, giờ này khó bắt xe lắm!”
Thời Tiêu nhìn đồng hồ trên tay, chẳng buồn khách khí
mà ngồi luôn vào xe và nói địa chỉ cho Tưởng Tiến.
Nửa tiếng sau, xe đứng lại bên bờ biển, Tưởng Tiến thì
đầu ra ngoài nhìn trước nhìn sau, bên ngoài cực kì yên ắng, phía đối diện hình
như chỉ có một dinh thự riêng. Tưởng Tiến thừa hiểu những thứ trông bề ngoài
càng bình thường, người thường khó mà nhận ra sự tuyệt diệu của nó lại chính là
những thứ không hề tầm thường.
Nhìn Thời Tiêu cởi dây an toàn, Tưởng Tiến thầm nghĩ,
cảm thấy vẫn nên nói với Thời Tiêu: “Thời Tiêu, anh đã gặp Hứa Minh Chương ở
Mỹ!”
Thân hình Thời Tiêu như cứng đờ ra, cô ngoảnh đầu nhìn
anh, hổi lâu sau mới mở cửa xe: “Cảm ơn tiền bối đã đưa em đến đây!”
Tưởng Tiến thở dài: “Anh chỉ muốn để em biết, có những
chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh cả cuộc đời được,
hơn nữa cậu ta…”
Tưởng Tiến còn chưa nói hết thì phía sau đã vang lên
tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc Hummer lướt đến rồi quay ngoắt vào trong chỗ đỗ
xe. Bước xuống xe là một người đàn ông, trông có vẻ thư sinh nhưng nụ cười trên
mặt thì rất khó đoán, có vẻ rất bất cần.
Anh ta từ từ tiến lại gần, đứng bên cạnh Thời Tiêu,
đưa mắt nhìn Tưởng Tiến vẻ dò xét: “Tôi còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra đúng là
chị dâu thật! Anh đây là…”
Thời Tiêu đành phải giới thiệu qua loa hai người với
nhau. Tưởng Tiến khẽ mỉm cười, chào tạm biệt cô rồi đi.
Thời Tiêu và Tả Hồng người trước người sau đi vào
trong hội quán. Tả Hồng đi chậm lại phía sau, bắt đầu âm thầm dò xét vợ của
Diệp Trì, rồi lại nghĩ đến người đàn ông ban nãy, chỉ cần nhìn qua là biết ngay
anh ta không phải dạng tầm thường. Xem ra cô vợ bé bỏng của Diệp Trì càng lúc
càng khó nắm bắt. Điều quan trọng hơn cả là cô ta rốt cuộc có biết Diệp Trì là
người như thế nào không? Nếu cảnh tượng ban nãy để Diệp Trì nhìn thấy…Tả Hồng
nghĩ đến đây chợt thấy lo lắng thay cho Thời Tiêu.
Chỉ có điều, Diệp Trì yêu chiều vợ như thế, chắc cũng
không nỡ làm gì cô. Hơn nữa theo con mắt của Tả Hông, người đàn ông ban nãy
cũng chẳng có ý đồ gì vời Thời Tiêu. Nhưng đột nhiên bên cạnh vợ mình lại xuất
hiện một “anh hùng bảo vệ mỹ nhân” thì bất kì gã đàn ông nào cũng thấy khó chịu
chứ đừng nói đến Diệp Trì.
- Thời Tiêu!
- Dạ?
Thời Tiêu giật mình bừng tỉnh, dừng bước, ngoảnh đầu
lại, kinh ngạc nhìn Tả Hồng phía sau, đây là lần đầu tiên cô nghe
Tả Hồng nghiêm chỉnh gọi mình. Thời Tiêu có thể coi là
khá quen với mấy người bạn nối khố của Diệp Trì rồi, cho đến ngày hôm nay, bọn
họ thường xuyên nói chuyện với cô với tư cách là vợ của Diệp Trì, cứ như thể
cái người có tên là Thời Tiêu không hề tồn tại. Trong con mắt của họ, cô chỉ là
vợ của Diệp Trì mà thôi. Mấy người này kiêu ngạo đến mức trong mắt chẳng có ai.
Mặc dù Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn hừ mũi hậm hực, nhưng cô biết rõ, nếu như
không phải vì Diệp Trì thì mấy người này thậm chí chẳng buồn liếc cô lấy nửa
cái. Thời Tiêu luôn cảm thấy giữa mình và những người này tồn tại một ranh giới
rõ ràng, không thể nào vượt qua, đã từng như vậy, và hiện giờ vẫn như vậy. Cũng
bởi vì thế mà cô rất ít khi tụ tập cùng với họ. Nhưng Diệp Trì rõ ràng không
nghĩ vậy. Thời Tiêu phát hiện dạo này không hiểu anh ta ăn nhầm cái gì mà sau
một thời gian chơi bời ở bên ngoài lại bắt đầu trở về làm một người đàn ông mẫu
mực của gia đình. Gần như ngày nào Thời Tiêu đi làm về đến nhà cũng đều thấy
anh ta tất bật trong bếp, trên mặt là nụ cười ngọt ngào khiến Thời Tiêu như
nhầm tưởng đó chính là hạnh phúc.
Chuyện này đương nhiên không thể nào, có lẽ nên nói
đây là hứng thú mới