Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323322

Bình chọn: 7.00/10/332 lượt.

với anh ta.

Bởi vì không lâu sau chuyện đó được giải quyết, Tưởng

Tiến cũng ra nước ngoài, Quyên Tử còn chưa kịp làm quen với anh.

Lúc ấy Tưởng Tiến là người chơi rất được, có lẽ hai

người như có duyên phận trời ban nên Thời Tiêu mới có thể quen biết Tưởng Tiến

đúng vào lúc cô thê thảm nhất như vậy. Khi ấy Thời Tiêu thực sự cần một người

để chút bầu tâm sự, còn ở Tưởng Tiến lại toát lên vẻ gì đó làm người ta thấy an

tâm, gần như có thể lấy được lòng tin của Thời Tiêu chỉ trong khoảnh khắc. Cô

vừa khóc vừa kể lể những ấm ức mà mình phải chịu cho anh nghe. Tưởng Tiến đến

giờ vẫn nhớ như in ánh mắt của cô lúc ấy, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn bất

chấp tất cả để giúp cô. Và thực tế là Tưởng Tiến đã làm như vậy thật.

Tưởng Tiến có lẽ là người là người duy nhất biết

chuyện năm ấy còn chưa kết thúc, hơn nữa còn là một đương sự tham gia vào

chuyện này, có vai trò khá quan trọng. Anh hiểu hết nguồn cơn sự việc, hơn nữa

lại chính mắt nhìn thấy sự kiên cường của Thời Tiêu trong lúc tuyệt vọng nhất.

Rõ ràng là trái tim thì đau đớn, luyến tiế đến vậy, nhưng vẫn kiên quyết dứt

tình.

Cho đến tận bây giờ Tưởng Tiến vẫn âm thầm ngưỡng mộ

người đàn ông như Hứa Minh Chương, đồng thời cũng thấy tiếc thay cho anh ta.

Anh ta có biết mình đã đánh mất một người con gái tuyệt vời như thế nào không?

Cho dù lúc ấy anh nghĩ rằng mình là một người hết sức

tỉnh táo và bình thản trước chuyện tình cảm, nhưng trái tim anh cũng có lúc

loạn nhịp. Nhưng cũng chỉ là những rung động mà thôi, Tưởng Tiến hiểu rằng , e

là Thời Tiêu sẽ không dễ dàng yêu thương một người đàn ông khác. Lần ấy, có lẽ

Thời Tiêu đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, trở thành một cuộc tình mới

trong cuộc đời của cô. Có lẽ không phải không thể, chỉ là Tưởng Tiến cho rằng,

mình không có đủ kiên nhẫn chờ đợi cô lãng quên, chờ đợi cô mở lòng.Vì vậy anh

nguyện làm một người bạn không gần cũng không xa của cô, để có thể lắng nghe cô

tâm sự, biết được cô vẫn sống tốt, thế là đủ.

Bốn năm nay, hai người vẫn cứ như vậy, cho dù chỉ nói

chuyện dăm ba câu trên QQ thì khoảng cách về không gian và thời gian cũng không

khiến hai người cảm thấy xa lạ. Vì vậy Tưởng Tiến vừa về nước, người đầu tiên

anh muốn gặp là Thời Tiêu.

Tưởng Tiến bê cốc cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm

rồi nhìn Thời Tiêu, nhướng mày hỏi:

- Em nói em kết hôn rồi? Không phải em muốn đòi quà

cưới từ anh nên mới bịa ra chuyện này để lừa anh đấy chứ?

Thời Tiêu chớp chớp mắt: “Cho dù em không kết hôn thì

anh cũng không chạy thoát đâu!”

Nói rồi cô chìa tay ra: “Quà của em đâu, mang ra đây!”

Tưởng Tiến bật cười, nụ cười rất dịu dàng và quyến rũ.

Thời Tiêu ngẩn người: “Tưởng Tiến Tửu, sao mấy năm nay ở nước ngoài, anh không

kiếm một cô dâu dẫn về thế?”

Tưởng Tiến dựa lưng ra sau, nhìn Thời Tiêu hồi lâu mới

tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “ Để anh nghĩ xem, có lẽ là bởi vì chưa gặp được cô gái

nào rõ ràng đâm phải người ta mà còn khóc lóc ầm ĩ!”

Hai người không nhịn được lại bật cười. Tưởng Tiến lấy

ra một cái hộp nhỏ trông rất cầu kỳ, đặt lên bàn, về phía Thời Tiêu.

- A, quà!

Thời Tiêu chộp lầy, lắc lắc: “ Là cái gì thế, em có

thể bóc luôn được không?”

Tưởng Tiến gật đầu. Là một sợi dây chuyền bạch kim,

mặt dây chuyền là một viên pha lê tím lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến lạ

thường. Thời Tiêu đeo lên cổ mình rồi lấy gương trong túi ra soi: “Trông có vẻ

rất đắt, em nhận tạm vậy!”

Tưởng Tiến bật cười: “Đúng là không rẻ, nhưng mà…”

Ánh mắt Tưởng Tiến dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp

út của Thời Tiêu: “Nhưng so với giá trị của chiếc nhẫn trên tay em, thực sự

không bằng một góc. Giờ anh hơi tin là em đã kết hôn rồi. Có thể nói cho anh

biết chồng em là ai không, anh thực sự tò mò đấy. Anh nghĩ, người đàn ông có

thể mua được chiếc nhận như thế này chắc không phải dạng tầm thường!”

Thời Tiêu nghiêng đầu, nhìn thấy đống tạp chí trên giá

liền đứng dậy, với lấy cuốn trên cùng rồi đặt lên bàn, chỉ vào người đàn ông

trên tranh bìa và nói: “Anh ấy chính là chồng em đấy!”

Tưởng Tiến không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Thời Tiêu liền

chuyển hướng chủ đề: “Tiến sĩ tâm lý học này, anh về nước có kế hoạch gì chưa?”

- Thực ra anh về nước là vì nhận được thư mời của đại

học C

Tưởng Tiến biết Thời Tiêu không muốn nói đến chuyện

chồng cô nên đành chiều theo ý cô.

Thời Tiêu thở dài: “Nói chung, các anh đều là những

nhân tài của xã hội, không giống như em, chỉ kiếm miếng ăn chờ ngày về với đất

thôi!”

Tưởng Tiến bật cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô: “Công

chức nhà nước, ăn cơm của nhà nước, đãi ngộ tốt, rất thích hợp với em!”

Thời Tiêu cười vẻ quỷ quyệt: “Em là kế hoạch hóa sinh

đẻ đấy, sau này nếu tiền bối có cần dụng cụ kế hoạch hóa, cứ gọi em, em đảm bảo

sẽ gửi hàng đến tận nhà!

Tưởng Tiến ho sặc sụa, sở khóc dở cười bảo: “Thôi em

cứ giữ lại mà dùng!”

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thời

Tiêu lấy điện thoại ra, nói xin lỗi rồi nghe máy. Tưởng TIếng liếc nhanh màn

hình điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Diệp Trì”. Ánh mắt anh

dừng lại trên cuố