
ồ: “Không, lát nữa tôi còn
có hẹn, phải về thành phố luôn, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé!”
Thời Tiêu chẳng có hứng thú gì với chuyện đánh golf,
nghe Quyên Tử nói vậy cũng vội vàng đứng lên:
- Tớ về với cậu, sáng mai tớ cũng phải đi làm nữa!
Quyên Tử dở khóc dở cười, Diệp Trì mặt mày hơi sa sầm,
đưa tay ra kéo Thời Tiêu ngồi xuống:
- Ở chơi với anh một lát, tối ăn xong chúng ta sẽ về
nhà nhé!
Giọđiệu rất dịu dàng nhưng lại phảng phát chút gì đó
không thể từ chối.
Cuối cùng vẫn là Tả Hồng tỏ vẻ ga lăng, chủ động yêu
cầu được đưa Quyên Tử về. Gã này đang nghĩ gì trong đầu, ngay cả một kẻ vô tâm
như Thời Tiêu cũng nhận ra được, chỉ có điều Thời Tiêu e rằng anh ta sẽ không
được như ý. Bởi vì thật không may, anh ta lại chính là loại đàn ông mà Quyên Tử
cực kì ghét, cực kì phản cảm, cực kì ám ảnh! Ha ha!
Ông bà Thời xách túi lớn túi bé, vừa xuống khỏi xe
khách đã nhìn thấy cô con gái nom có vẻ thấp thỏm đang đứng ch
ờ ở bên đường. Bà Thời đặt mấy cái túi trên tay xuống,
chạy đến ôm con gái, xoay liền hai vòng, vui vẻ nói:
- Tiêu Tiêu nhà ta lớn thật rồi, còn biết ra đón bố mẹ
cơ đấy!
Thời Tiêu có hơi ái ngại. Ông Thời đã nhìn thấy bên
cạnh con gái có một người đàn ông cao lớn. Ông hơi ngạc nhiên, đang định cúi
xuống xách cái túi hành lý ở dưới đất thì người đàn ông ấy đã bước đến, đỡ lấy
cái túi trên tay ông, rồi đỡ luôn cả cái túi bên tay kia nữa, sau đó mau mắn
nói:
-Bố, bố để con!
Ông Thời không khỏi kinh ngạc trước cách xưng hô này,
vội vàng đi gọi bà Thời ở trước mặt. Lúc này bà Thời mới để ý, hóa ra con gái
không đi một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông. Bà vừa kinh ngạc vừa vui
mừng nhìn Diệp Trì vẻ dò xét. Diệp Trì lễ phép tự giới thiệu:
-Mẹ, con là Diệp Trì ạ!
Bà Thời tưởng rằng người đàn ông đẹp trai trước mặt mình
chính là đối tượng xem mắt của con gái một tháng trước, đã gọi bố mẹ rồi, xem
ra quan hệ giữa hai đứa cũng không tồi. Chuyện này đối với một người sốt sắng
muốn gả con gái đi như bà Thời quả đúng là một chuyện đáng vui mừng. Bà gần như
lập tức chấp nhận Diệp Trì, hơn nữa có nhìn thế nào cũng vẫn thấy Diệp Trì rất
được mắt, thế nên cũng có chút tình cảm mẹ vợ với con rể.
Lúc cả nhà bốn người đi vào cửa nhà họ Thời, mẹ vợ với
con rể đã thân thiết chẳng khác gì người một nhà, ngay cả con gái như Thời Tiêu
dường như cũng bị gạt sang một bên.
Thời Tiêu nhìn Diệp Trì suốt cả chặng đường đi, anh ta
gần như chẳng mất chút công sức nào cũng có thể lấy được lòng mẹ cô. Thậm chí
mẹ cô còn có phản ứng hết sức tích cực trong chuyện kết hôn chớp nhoáng của con
gái. Càng nghĩ Thời Tiêu càng cảm thấy phục anh ta, chẳng trách mà anh ta làm
ăn tốt thế, chắc chắn thực lực không phải tầm thường.
Bố Thời Tiêu có hơi trầm ngâm, vào đến nhà liền gọi cô
vào nói chuyện riêng, nhìn cô hồi lâu mới thở dài bảo:
- Nếu đã chọn kết hôn rồi thì hãy sống cho tốt, nếu
phải chịu ấm ức thì con hãy nhớ, bố mẹ luôn luôn đứng về phía con!
Thời Tiêu không khỏi cảm động. Trong nhà cô, mặc dù bố
có hơi hồ đồ nhưng thực ra ông cũng tinh tường lắm. Chuyện năm đó của Thời
Tiêu, mặc dù cô nghĩ đã giấu kỹ lắm nhưng giờ xem ra bố cô đã biết từ lâu,
chẳng qua không nói ra mà thôi.
Thời Tiêu bỗng thấy ngại ngùng, nghĩ đến lúc ấy, bố mẹ
vì cô mà phải chịu cú sốc lớn như thế, suýt chút nữa thì hại đến sức khỏe. Vì
tình cảm bản thân mà hy sinh bố mẹ là chuyện mà Thời Tiêu không bao giờ làm
được. Hơn nữa quả thực năm ấy, đối phương không cho cô có sự lựa chọn thứ hai,
vì vậy cho dù người ấy có quay lại thì có thể thế nào chứ? Tất cả giống như một
làn khói đã bị gió cuốn đi không còn dấu vết.
Nói thực lòng Thời Tiêu cũng rất sợ, sợ trái tim khó
khăn lắm mới bình lặng được của mình sẽ lại cuộn sóng. Sự lựa chọn bốn năm
trước đã vô cùng khó khăn, cô đã buồn đến muốn chết, cả đời này không muốn phải
chịu đựng thêm một lần nữa. Vì vậy khi Diệp Trì vô tình xông vào thế giới của
cô, Thời Tiêu đã quyết tâm chọn kết hôn chớp nhoáng. Chuyện này đối với Thời
Tiêu mà nói chẳng khác gì một cây cọc cứu mạng trong lúc cô hoang mang giữa
dòng nước lũ.
Quyên Tử nói cô hồ đồ, nhưng Thời Tiêu chẳng nghĩ được
gì khác, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, Diệp Trì là người như thế nào, cho dù
không biết rõ ràng hết mọi chuyện nhưng cũng đoán được sơ sơ, anh ta là một
người đàn ông thành đạt với hàng loạt những tin đồn, nhưng một người đàn ông
như thế lại đúng là người mà Thời Tiêu đang cần. Anh và tôi đều tình nguyện,
vậy thì đến với nhau thôi.
Hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Cuộc hôn
nhân của cô và Diệp Trì say này có thế nào đi nữa cô cũng sẽ thản nhiên đón
nhận. Diệp Trì có biết bao hồng nhan tri kỷ, bao nhiêu gái đẹp vây quanh, nhưng
c mặc kệ hết, bởi vì không yêu, vì vậy mới thản nhiên, bởi vì không yêu, cô mới
có thể yên tâm duy trì cuộc hôn nhân trông có vẻ rất hạnh phúc này với Diệp
Trì. Thời Tiêu cảm thấy hiện giờ mình sống rất tốt, chỉ cần Diệp Trì không phản
đối, cứ để cô sống thế này mãi cũng được, cứ đi làm rồi về nhà, ăn cơm rồi làm
tình… Kỳ thực nói thẳng một