
ạ, ăn ở hai lòng nhưng anh vẫn
yêu cô. Yêu sâu sắc, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Còn nhớ lúc yêu nhau, Thời Tiêu rất mê truyện của
Trương Ái Linh, gần như tất cả những câu chuyện hay trong các cuốn sách của tác
giả này đều được cô chép lại, coi như là báu vật. Sau này Hứa Minh Chương chỉ
nhớ có một câu: "Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức
như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn
nở ra một bông hoa…"
Dường như đây chính là câu văn được viết cho anh.
Hứa Minh Chương gặp lai Tưởng Tiến trong cuộc họp mặt
lưu học sinh ở nước ngoài. Hứa Minh Chương vốn không thích tham gia những hoạt
động kiểu này, nhưng lần ấy anh bị lôi đi, rồi tình cờ gặp Tưởng Tiến.
Tưởng Tiến, kẻ đã hủy hoại tất cả mọi thứ của anh đang
ung dung đứng trước mặt anh, bình thản nói: "Chào Hứa Minh Chương, lâu lắm
không gặp!"
Lúc ấy Hứa Minh Chương đến ngay cả những phép tắc lịch
sự thông thường cũng không thể làm được, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương:
"Sao mày lại ở đây?"
Hồi lâu sau, Tưởng Tiến mới bình thản đáp: "Tôi
học ở đây bốn năm rồi, vài hôm nữa sẽ về nước!
Câu nói này chẳng khác nào sấm nổ bên tai Hứa Minh
Chương. Anh ta đến đây bốn năm rồi, như vậy có nghĩa mình vừa đi du học, anh ta
cũng đi luôn. Vậy chuyện của anh ta và Thời Tiêu thì sao?
Anh còn nhớ lúc ấy mình đã kéo Tưởng Tiến lại, lên
tiếng hỏi một cách khó khăn. Tưởng Tiến nhìn anh cười: "Hứa Minh Chương,
có nhiều lúc, cho dù có chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thực!"
Chỉ một câu nói ấy cũng đủ khiến cho Hứa Minh Chương
quyết định về nước. Anh vẫn ôm hi vọng trong lòng, về tìm kiếm đáp án của bốn
năm trước.
Bởi vì visa có vấn đề nên bị kéo dài mất hai tháng.
Sau khi về, bố anh vì bị bệnh tim nên phải nhập viện, hơn nữa công việc của bản
thân cũng cần phải xử lý gấp. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Hứa Minh Chương
mới phát hiện mình không tìm thấy Thời Tiêu. Căn nhà cũ cô ở đã bị di dời từ
lâu, địa chỉ mới của cô anh lại không biết.
Bốn năm mà dường như cách nhau cả thế giới. Hứa Minh
Chương vốn định nếu qua đợt bận rộn này mà vẫn không tìm được Thời Tiêu thì sẽ
đi tìm những người bạn học của cô, dò hỏi tin tức về cô. Nhưng nào ngờ hai
người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Sự sững sờ trong khoảnh khắc của cô không thoát khỏi
ánh mắt của Hứa Minh Chương. Cô không hề tỏ ra vô tình như cô đã thể hiện, ít
nhất Hứa Minh Chương cũng biết rõ, cô vẫn còn nhớ đến anh, nhớ đến đoạn hồi ức
tươi đẹp nhất trong cuộc đời của hai người. Sự sững sờ trong khoảnh khắc của
Thời Tiêu khiến cho con tim vốn đã chết bốn năm nay của Hứa Minh Chương lại đập
trở lại.
Mặc dù quay về tìm đáp án, nhưng để có thể không oán
không hận vẫn là điều rất khó khăn. Vì vậy, làm khó cô là chuyện mà Hứa Minh
Chương không thể kiềm chế được.
- Thời tiểu thư, lâu lăm không gặp cô, nào, tôi mời cô
một ly! Tôi còn nhớ là tửu lượng của tiểu Thời rất tốt mà!
Tay Thời Tiêu siết chặt đôi đũa bằng ngà voi, cơ thể
cứng đờ, hoang mang nhìn bàn tay đang giơ lên của Hứa Minh Chương. Hồi lâu sau,
cô mới chậm rãi nâng cốc, chạm cốc với anh và một hơi uống cạn. Hứa Minh Chương
lại rót đầy, cô lại uống cạn, rồi lại rót, những người ngồi quanh bàn ai nấy
đều sữ. Lúc Hứa Minh Chương rót đến cốc thứ mười, anh chàng họ Trương ngồi bên
cạnh liền giữ tay Hứa Minh Chương lại:
- Hứa thiếu gia, người ta là con gái, anh chuốc rượu
như thế này mà không thấy thương hoa tiếc ngọc sao?
Hứa Minh Chương nhướng mày: "Anh không biết đấy
thôi, cô em khóa dưới này của tôi hồi đó uống cả chai Nhị Oa Đầu mà mặt còn
không đỏ chút nào đấy!". Anh chàng họ Trương kia thấy thế liền thốt lên
kinh ngạc: "Thế sao, thế thì tôi cũng phải mời người đẹp một cốc!"
Nếu như đã mở màn rồi thì sau đó làm sao mà
"phanh" lại được. Chẳng bao lâu sau, ba chai Mao Đài đã cạn, Thời
Tiêu cảm thấy mặt mình như đang nóng bừng, dạ dày như cuộn lên, vội vàng nói
một tiếng xin lỗi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Minh Chương liền đứng lên, đi theo sau. Những
người trong phòng ai nấy nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra một chút gì đó: hai
người này chắc chắn có mối quan hệ không mấy bình thường.
Thực ra Thời Tiêu hôm nay uống cũng không nhiều, nhưng
bởi vì buổi trưa không ăn gì, tối cũng chưa kịp ăn đã bị Hứa Minh Chương chuốc
hết cốc này đến cốc khác, bụng rỗng mà uống rượu, đương nhiên dạ dày càng khó
chịu rồi.
Thời Tiêu quỳ bên bồn vệ sinh, tự móc họng mình để nôn
ra mới thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút. Cô vốc nước lên rửa mặt. Lúc ngẩng đầu
lên, cô nhìn thấy bộ dạng tức tưởi của mình, chợt cười như mếu. Hứa Minh Chương
làm khó mình trước mặt mọi người sao lại khiến mình cảm thấy ấm ức thế này?
Thời Tiêu ôm mặt, trong lòng bỗng xuất hiện ý nghĩ:
"Chẳng lẽ mày còn hi vọng anh ấy sẽ coi mày như báu vật giống như bốn năm
về trước? Thời Tiêu, mày đừng mơ, đừng mơ! Mày quên rằng chính tay mày đã kết
thúc tất cả rồi hay sao? Còn ấm ức cái quái gì nữa?"
Thời Tiêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Hứa
Minh Chương đang đứng dựa vào tường hút thuố