
hong cách rất hiện đại. Thời Tiêu ngồi trên ghế sô
pha trong phòng khách, ngoái đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, Hứa Minh
Chương bê một cốc sữa nóng ra cho cô:
- Uống cái này đi cho dạ dày dễ chịu!
Thời Tiêu hơi ngẩn người, anh ấy vẫn chu đáo như vậy,
gần như có thể biết hết mọi thứ cô cần để quan tâm và chăm sóc chu đáo. Lúc
trước Thời Tiêu từng nghĩ, có lẽ hồi đó vì sự quan tâm này mà cô yêu anh,
nghiện anh, khó mà "cai" được.
Thời Tiêu uống mấy ngụm rồi đặt lên bàn uống trà. Hứa
Minh Chương ngồi đối diện cô. Lúc này anh mới có thể yên lặng quan sát cô một
cách triệt để.
Cô thay đổi thật rồi, đẹp hơn bốn năm trước. Cô gái
ngồi yên lặng ở trước mặt anh đây vừa mang vẻ thuần khiết của một nữ sinh, lại
vừa toát lên nét quyến rũ không thể nói thành lời, giống như một con nhộng đã
phá kén. Cô đã không còn là cô nhóc của bốn năm về trước nữa.
Ánh mắt của Hứa Minh Chương dừng lại ở bộ quần áo trên
người cô, anh chợt ngây người, bộ quần áo này rất hợp với cô, nhưng với đồng
lương của một nhân viên nhà nước như cô lấy đâu ra tiền để mua những bộ quần áo
đắt tiền như thế này: "Bộ quần áo này ở đâu ra?"
Đầu óc Thời Tiêu quay mòng mòng, cô tự nhủ mình nên
làm thế nào? Nê giải quyết tình cảnh trước mắt như thế nào? Chính vì vậy cô
chẳng nghe rõ Hứa Minh Chương đã hỏi gì, đành phải hỏi lại: "Anh nói gì
cơ?"
Bộ dạng ngây ngô vẫn giống hệt như trước đây, Hứa Minh
Chương không nhịn được cười, cho dù có ăn mặc đẹp thế nào thì cô vẫn là cô nhóc
ngờ nghệch ấy. Anh đang định hỏi lại thì đột nhiên có điện thoại. Trong không
gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại càng trở nên chói tai. Thời Tiêu lấy
điện thoại ra, liếc màn hình rồi cáo lỗi, đi đến gần cửa sổ nghe điện thoại:
- Ừ, đang ở ngoài, đi tiếp khách của cơ quan…
- Tiếp khách ư?
Nghe thấy câu này, Diệp Trì một tay vò đầu, một tay
cầm điện thoại, không nhịn được cười. Nghe hai từ "tiếp khách" từ
miệng cô vợ bé bỏng, Diệp Trì cảm thấy chuyện này thật mới mẻ.
- Anh nhớ là em làm việc ở bộ phận kế hoạch hóa gia
đình mà, ai lại mời bọn em đi ăn thế? Chẳng lẽ có dự định quảng bá dụng cụ kế
hoạch hóa gia đình? Ăn cơm ở đâu? Cẩm Giang, cũng cao cấp phết nhỉ! Nhớ là
không được uống rượu, còn nữa, phải về nhà sớm nhé!
Diệp Trì nhìn đồng hồ trên tay: "Ừm, giờ là chín
rưỡi, trước mười giờ phải về nhà, mười giờ anh gọi điện thoại bàn, nếu em không
nghe lời, để xem anh sẽ xử lý em thế nào, nhóc con!"
Thời Tiêu khẽ cười, coi như nhận lời rồi cúp điện
thoại. Vừa ngẩng đầu lên cô đã giật nảy mình, Hứa Minh Chương không biết từ lúc
nào đã đứng đối diện cô. Ánh đèn màu rạng rỡ bên ngoài phản chiếu trong mắt
anh: "Ai? Điện thoại của ai thế?"
Tay Thời Tiêu như run lên, chiếc điện thoại trong tay
rơi xuống đất, cũng may nền nhà trải thảm. Thời Tiêu cúi xuống nhặt lên, định
thần lại rồi lấy hết dũng khí nói: "Là chồng em, em đã kết hôn rồi!"
Câu nói của Thời Tiêu như một quả bom có sức công phá
khủng khiếp. Sắc mặt Hứa Minh Chương trắng bệch ra, cắt không còn giọt máu. Anh
gần như rít qua kẽ răng: "Em nói cái gì?"
Thời Tiêu hít một hơi thật sâu rồi lặp lại: "Em
kết hôn rồi, ba tháng trước, vì vậy em thấy chúng ta không c phải nói gì nữa,
em đi trước đây!"
Nói rồi không đợi Hứa Minh Chương có phản ứng gì, cô
đi như chạy ra khỏi khu đô thị rồi Thời Tiêu mới dừng bước, vẫy một chiếc taxi
rồi ngồi vào trong, nói địa chỉ nơi ở mà nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Anh lái xe không nén được tò mò nhìn cô qua gương, có
lẽ nghĩ cô là bệnh nhân tâm thần. Nhưng cô vẫn muốn khóc, vì cô không thể kiềm
chế được.
Vừa vào nhà, cởi giày ra thì nghe thấy tiếng điện
thoại ở phòng ngủ đổ chuông liên hồi. Thời Tiêu cũng chẳng buồn đoái hoài, chậm
rãi thay quần áo đi tắm. Sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường rồi tiếng chuông
điện thoại vẫn ngang ngạnh vang lên. Cô thở dài rồi nhấc ống nghe. Vừa nhấc lên
đã nghe thấy tiếng Diệp Trì vọng đến: "Thời Tiêu, sao lâu vậy mới nghe
máy? Em nhìn đồng hồ đã mấy giờ rồi, anh gọi suốt cả tiếng rồi đấy!"
Thời Tiêu mặc cho Diệp Trì nói, đợi anh nói hết rồi cô
mới thờ ơ lên tiếng: "Em vừa tắm xong mà!"
Diệp Trì im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Sao giọng em
lại như vậy? Bị cảm lạnh hả?"
Thời Tiêu lấy giấy ăn ra đưa lên mũi, xì một cái.
Giọng Diệp Trì như trầm xuống: "Có nghiêm trọng không, có sốt không? Để
anh gọi điện thoại cho chú Phan đến khám cho em nhé!"
Chú Phan là bác sĩ của Diệp tướng quân. Thời Tiêu vội
nói: "Anh đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, em chỉ hơi bị nghẹt mũi thôi, uống
ít thuốc vào, ngủ một giấc là khỏi mà!"
- Thôi được rồi, anh không nghiêm trọng hóa vấn đề
nữa, ban nãy chẳng phải vẫn còn ổn sao? Sao tự nhiên lại bị cảm cúm thế? Nếu ốm
thì mai ở nhà đi nhé!"
Diệp Trì căn dặn đủ thứ mới cúp máy. Thời Tiêu thở
phào, nói thật lòng cô hơi sợ Diệp Trì. Cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước, chỉ vì
một sợi dây chuyền của Tưởng Tiến tặng mà đã khiến anh ta tức giận đến thế. Hôm
sau còn mua liền một lúc năm sợi dây chuyền với những viên pha lê đủ màu sắc,
vừa trẻ con vừa ngang ngược.
Cô thật khô