
, ấm
áp và dịu dàng. Cảm giác này nhanh chóng truyền từ trán vào tim cô, giống như
một viên sỏi nhỏ ném vào giữa làn nước yên tĩnh, tạo nên những gợn sóng lăn
tăn.
Thời Tiêu xin nghỉ ba ngày, công thêm với hai ngày
cuối tuần nữa là tròn năm ngày. Diệp Trì ở nhà chăm cô đủ năm ngày, việc công
ty đều mang về nhà làm. Thời Tiêu cũng dần phát hiện ra, hóa ra công việc của
Diệp Trì lại bận rộn như vậy.
Mặc dù cứ nói là biết Diệp Trì làm ăn lớn, nhưng
thường ngày cô rất ít khi tiếp xúc với công việc của anh, hay nói cách khác,
Thời Tiêu chưa bao giờ để ý đến những chuyện này. Trong ấn tượng của cô, Diệp
Trì và những người bạn của anh ta là một đám dựa vào thanh thế của cha mẹ để ăn
chơi, đàn đúm.
Do vậy, lúc ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ trong thư
phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Trì lúc họp qua webcam, cô có hơi bất
ngờ, giống hiện như ấn tượng đầu tiên của cô về anh, cao quý và ung dung, nhưng
vẫn toát lên sự sắc bén và quyết đoán.
Khoảng khắc ấy Thời Tiêu biết rằng, sự thành công của
anh hoàn toàn không phải do ngẫu nhiên. Dường như chỉ trong khoảng khắc, Thời
Tiêu cảm thấy mình như biết thêm một người đàn ông khác. Ở trước mặt cô, Diệp
Trì vô cùng dịu dàng và quan tâm, thậm chí yêu chiều cô một cách không có
nguyên tắc. Nhưng ở trước mặt nhân viên, anh lại vô cùng sắc lạnh, quyết đoán,
chẳng chút nhượng bộ. Diệp Trì độc đoán, gần như chẳng bao giờ để ý đến suy
nghĩ của người khác, chỉ làm theo ý mình. Thời Tiêu đột nhiên nghĩ, mình hấp
tấp lấy người đàn ông này là may mắn hay bất hạnh?
Tối thứ sáu, có điện thoại, Diệp Trì tiện tay đưa cho
Thời Tiêu, cười ngọt ngào nói: "Là mẹ, mẹ bảo chúng ta về ăn cơm, có cả
Diệp Sinh và Lâm Yến!"
Thời Tiêu do dự mất mấy giây, cuối cùng đành nhận lấy
điện thoại, thấ
p giọng gọi một tiếng "mẹ". Tiếng
"mẹ" này gọi ra vẫn còn rất ngại miệng. Bà Diệp ở đầu dây biên kia
dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu à, con đỡ hơn chưa? Hôm ấy mẹ bảo Tiểu Diệp nó
đưa con về, để mẹ bảo dì nấu ít canh gừng con uống, cho toát mồ hôi ra, biết
đâu sẽ khỏi nhanh hơn. Hôm nay hai đứa về ăn cơm nhé, mẹ đã bảo dì đi hầm canh
rồi, hai đứa mau về nhà nhé…"
Bà Diệp còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng của Diệp
An An: "Chị Thời Tiêu, chị Thời Tiêu ơi, chị mau qua đây chơi ghép hình
với em. Mau lên! Em chờ chị đấy!"
Nói xong, không đợi Thời Tiêu kịp đồng ý bà đã cúp
điện thoại luôn. Diệp phu nhân gõ trán cháu nội: "Cháu nói lăng nhăng gì
thế, cái gì mà chị Thời Tiêu, phải gọi là Bác nghe chưa?"
Con bé bĩu môi hứ một tiếng: "Làm gì có bác nào
như chị Thời Tiêu chứ? Chị ấy rõ ràng còn nhỏ hơn cả chị Nguyệt Hằng trên tivi
ấy chứ!"
Bộ dạng tinh quái của con bé khiến Diệp tướng quân và
Diệp Sinh đang ngồi trên ghế sopha phải bật cười. Lâm Yến lắc đầu: "Mà
Thời Tiêu cũng thật là, vốn dĩ đã ít tuổi, khuôn mặt lại non choẹt, đã thế còn
mặc quần áo thể thao. Nhìn bộ dạng chẳng khác gì sinh viên năm nhất, năm hai,
chẳng trách mà anh cả lại chiều chuộng cô ấy thế!"
Diệp Sinh cười như mếu, thì thầm với vợ: "Ý em là
anh không chiều vợ bằng anh cả chứ gì?"
Mặt Lâm Yến đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn chồng rồi bật
cười.
Thời Tiêu và Diệp Trì năm giờ thì đến nơi. Dì Tôn ra
mở cửa liền nói: "Cuối cùng hai cô cậu cũng đến, cả nhà đang chờ hai người
về ăn cơm đấy!"
Thời Tiêu cởi áo khoác ngoài ra, Diệp Trì đón lấy rồi
treo lên mắc, cúi xuống lấy dép lê rồi ngồi xuống thay giày cho vợ. Vừa ngẩng
đầu lên thì phát hiện bé An An không biết đã chạy ra từ lúc nào, tóc tết hai
bên, mắt chớp chớp nhìn họ: "Cô giáo nói nên tự làm việc của mình. Chị
Thời Tiêu, chị lớn thế rồi sao lại để bác phải thay giày cho chị thế?"
Giọng nói lảnh lót và ngày thơ của cô bé làm cả nhà
bật cười, khiến mặt Thời Tiêu đỏ bừng lên. Nhưng Diệp Trì lại không nghĩ thế,
anh ôm lấy Thời Tiêu, cúi lưng xoa xoa đầu cô cháu gái rồi nói bằng giọng rất
nghiêm túc: "Cô giáo của các cháu nói rất đúng. An An đúng là một đứa trẻ
ngoan! Nhưng bác gái đang bị ốm, không có sức, vì vậy bác phải giúp bác gái.
Cháu nghĩ mà xem, lúc cháu bị ốm, có phải mẹ cháu cũng giúp cháu mặc quần áo,
đi giày không nào?"
Con bé chớp chớp mắt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát
rồi gật gù: "Dạ!", rồi nó kéo tay Thời Tiêu, nói như thể là người
lớn: "Bị ốm là phải tiêm, phải uống thuốc, tuyệt đối không được sợ đau
đâu!
Thời Tiêu bật cười, đưa tay ra ôm con bé đi vào nhà,
khe khẽ chào bố mẹ rồi lại chào hỏi Diệp Sinh và Lâm Yến, sau đó mới ngồi xuống
ghế, Diệp tướng quân vẻ mặt rất nghiêm nghị nhưng cảm giác rất thoải mái và dễ
gần.
Nói thực lòng, mỗi lần nhìn thấy vợ của con trai lớn,
vợ chồng Diệp tướng quân lại không khỏi thốt lên: "Đúng là một cô gái tốt,
dịu dàng và thuần khiết, đôi mắt sáng long lanh giống hệt như An An nhà chúng
ta, khiến người khác phải yêu mến".
Đừng nói là Diệp Trì, ngay cả Diệp tướng quân mỗi lần
nói chuyện với con dâu lớn cũng đều nói bằng giọng điệu hiền hòa hơn bình
thường.
Ăn cơm xong, Diệp tướng quân và Diệp Trì đi vào thư
phòng nói chuyện. Lâm Yến và Thời Tiêu ngồi chơi ghép hình với