Teya Salat
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323862

Bình chọn: 9.00/10/386 lượt.

Chương đột nhiên nhoẻn miệng cười, đưa tay

ra, vui vẻ nói:

“Đàn em, lại gặp nhau rồi, chúng ta đúng là có duyên!”

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như một lớp sương mù bồng bềnh

bay qua. Thời Tiêu chợt thấy hai bên thái dương mình giật giật, hồi lâu sau mới

phản ứng lại. Diệp Trì nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi vòng tay ôm lấy cô, thì

thầm hỏi: “Sao thế? Khó chịu ở đâu à? Tối qua ngủ không ngon ư?”

Thời Tiêu giật mình bừng tỉnh, vội lắc đầu, đưa tay ra

bắt tay Hứa Minh Chương rồi rụt lại ngay: “Chào anh!”

Hứa Minh Chương rút tay phải lại, đặt xuống bên người,

bàn tay hơi siết lại. Trải qua biết bao nhiêu chuyện mà anh vẫn không thể kiềm

chế bản thân, vẫn không ngăn cản được nỗi nhớ nhung, khao khát của mình. Ánh

mắt lướt qua cánh tay choàng lên vai Thời Tiêu của Diệp Trì, anh chợt phát hiện

ra mình đang không kìm nén được sự đố kị. Cái cảm giác ghen tị này như hàng

ngàn con bọ đang âm thầm gặm nhấm trái tim anh.

Hứa Minh Chương thậm chí không dám nghĩ đến nguyên

nhân vì sao mình lại chủ động tiếp cận Đình Đình. Thực ra cho dù anh không cam

tâm thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là lãng phí tâm sức mà thôi. Giống như

Lục Nghiêm đã nói, cho dù trước đây đã có những gì với nhau, sau này hai người

chỉ có thể là những người không chung đường. Cô ấy đã thuộc về người đàn ông

khác, mà người đàn ông ấy chính là Diệp Trì.

Diệp Trì, một người đàn ông lý tưởng, một người đàn

ông thậm chí còn giỏi giang hơn cả Diệp Sinh, phó thị trưởng trẻ tuổi nhất hiện

nay; là người đàn ông giỏi nhất, biết chơi nhất, có năng lực, diện mạo, thậm

chí là gia cảnh cũng đáng gờm nhất trong thế giới thượng lưu của họ, có thể nói

Diệp Trì là nhân vật đứng đầu trong kim tự tháp quyền lực của họ.

Trước đây Diệp Trì chẳng qua chỉ là một nhân vật được

nghe kể đối với Hứa Minh Chương mà thôi. Nhưng hiện giờ, anh ta đang đứng ngay

trước mặt anh, là chổng của Thời Tiêu, sao lại có một câu chuyện nực cười đến

thế? Hơn nữa, điều không thể ngờ được nhất chính là Diệp Trì biết Tường Tiến.

Tường Tiến là “cái gai” đã đâm vào tim anh suốt bốn

năm nay, giờ nghĩ đến vẫn khiến anh đau đớn. Còn Diệp Trì giống như một con dao

nhọn, chỉ một nhát thôi cũng khiến anh như đi vào cõi chết.

Nếu như trước đó trong lòng Hứa Minh Chương vẫn còn ẩn

chứa chút ảo tưởng xa xôi, thì từ khoảnh khắc biết Thời Tiêu đã lấy chồng, cái

ảo tưởng ấy đã vỡ tan, nhưng con tim anh vẫn không thôi hận thù.

Tại sao lại có thể là Tưởng Tiến, có thể là Diệp Trì

mà không thể là anh? Ít nhất anh cũng yêu cô sâu sắc, yêu cô bằng cả trái tim.

Những thứ Diệp Trì có thể mang lại cho cô, chẳng lẽ anh lại không thể? Tại sao

không thể là anh?

Suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Hứa Minh Chương,

khiến anh đêm ngày bất an. Nghĩ đến đây, anh liền nở nụ cười khó hiểu: “Hoa ra

giám đốc Diệp cũng quen Tưởng Tiến, hồi đó…”

Thời Tiêu ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt vẫn

sáng như vậy, nhưng lúc này trong đôi mắt ấy còn chứa đựng sự xa lạ đến đáng

sợ, cô tỏ vẻ mình giống như một người xa lạ với anh. Cảm giác xa lạ này đã đánh

trúng vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim Hứa Minh Chương, khiến anh không thể

nói tiếp.

- Hồi đó thế nào?

Diệp Trì lên tiếng.

Hứa Minh Chương cười nhạt, ánh mắt lướt qua Thời Tiêu,

dừng lại trên người Diệp Trì: “Hồi ấy Tưởng Tiến là nhân vật nổi tiếng trong

trường A chúng tôi, gần như ai ai cũng biết!”

Hồ Đình Đình nhìn Hứa Minh Chương cười, tinh nghịch

hỏi: “Thế còn anh thì sao? cả anh Lục Nghiêm nữa, hai người đẹp trai như thế

chắc hẳn cũng nổi tiếng lắm nhỉ? Nếu biết trường A nhiều mỹ nam thế, hồi ấy em

đã cố thi vào cho bằng được rồi!”

- Lục Nghiêm?

Diệp Trì khẽ nhíu mày, ngồi tựa lưng ra sau, ánh mắt

lướt qua Thời Tiêu, dường như tất cả các nhân vật này đều đang được xâu chuỗi

lại với nhau, mà hình như họ đều có mối quan hệ không bình thường với cô.

Thời Tiêu như ngồi trên đống lửa, trong khi Hồ Đình

Đình ngây thơ lại cực kỳ tò mò với quá khứ của Hứa Minh Chương, cứ kéo tay cô

dò hỏi: “Chị Thời Tiêu, chị nói cho em biết, hồi còn học ở đại học, anh Minh

Chương có bạn gái không? Có xinh không?”

Thời Tiêu không dám ngẩng đầu lên nhưng vẫn có thể cảm

nhận được ánh mắt châm chọc của Hứa Minh Chương, cô nhất thời không biết trả

lời ra sao.

Hứa Minh Chương liền lên tiếng: “Đình Đình, em không

cần hỏi, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, hồi đại học anh từng có bạn

gái, dưới anh hai khóa, rất xinh đẹp, nhưng tốt nghiệp rồi thì chia tay!”

Hồ Đình Đình tỏ vẻ bất mãn: “Tại sao lại chia tay?”

Hứa Minh Chương nói vẻ chua xót: “Anh bị đá. Cô ấy

thích người khác, chỉ đơn giản vậy thôi! Sao? Thất vọng à?”

Thời Tiêu đứng bật dậy, vì đứng dậy quá đột ngột khiến

tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn cô. Cô bối rối nói: “Em đi lấy cốc

nước!”

Nói rồi cô đi như chạy vào trong nhà bếp, mở cánh cửa

tủ, lấy một chai nước lạnh ra. Bỗng từ sau lưng cô có một bàn tay to lớn vươn

ra, giữ chặt lấy bàn tay đang siết chặt của cô, hơi thở quen thuộc phả vào bên

tai: “Không được uống nước lạnh!”

Nói rồi đóng cửa tủ lạnh lại, anh quay ng