
dừa bao la, còn cả những
món ăn ngon mà Thời Tiêu rất thích.
Tam Á vào tháng một đã hớp hồn Thời Tiêu, cô dường như
là một con bướm đã thoát khỏi cái vỏ kén nặng nề, trở nên nhẹ nhõm và vui vẻ.
Lúc này cô giống như một đóa hoa rực rỡ sắc xuân, đẹp kiểu diễm, khiến Diệp Trì
càng thêm say đắm và yêu chiều. Tay cầm dép của hai người, anh nhoẻn cười đi
theo sau cô, lặng lẽ nhìn cô đi chân trần, nhảy nhót trên lớp cát trắng mịn,
trong lòng bỗng dưng trào một cảm xúc lạ lùng. Anh có thể bất chấp hình tượng
để dắt tay Thời Tiêu đi ăn hết những món đồ ăn vặt bán trên bãi biển. Buổi tốt,
khi hai cơ thể quấn lấy nhau, cảm nhận những cái rùng mình của cô, anh cũng cảm
thấy thỏa mãn.
Nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, mồ hôi đầm
đìa trên cơ thể,ôm chặt thân thể mềm mại của Thời Tiêu, Diệp Trì lần đầu tiên
cảm thấy, có lẽ đây chính là hạnh phúc, chẳng trách mà ai ai cũng muốn có nó.
Chỉ vỏn vẹn có ba ngày ngắn ngủi mà dường như Thời
Tiêu đã thoát xác thành một con người khác, gần như quên hết những phiền muộn
trong lòng, chỉ còn lại niềm vui. Ba ngày đủ để khiến cho trái tim Thời Tiêu
lắng xuống, cũng khiến cho cô cảm nhận được sự chân thực của cuộc hôn nhân này.
Về sau Thời Tiêu nhiều lần nghĩ, có lẽ chính trong ba
ngày này, một thứ tình yêu mới đã bắt đầu nảy mầm, chỉ có điều cô vẫn lơ mơ
không nhận ra mà thôi.
Từ Tam Á trở về cũng đã sắp hết năm, cơ quan Thời Tiêu
bắt đầu phát thưởng cuối năm. Mặc dù Thời Tiêu mới đến chưa đầy một tháng nhưng
cũng được “vụ mùa lớn”.
Thời Tiêu cũng cảm thấy hơi phấn khởi, lúc trước làm
việc ở bộ phận kế hoạch hóa gia đình, đã chẳng có màu mè gì thì thôi, đến Tết,
quà cáp người ta phát cho bạn toàn là những thứ người khác đã chọn chán chê rồi
còn thừa lại, đâu có gi
ng như bây giờ, Thời Tiêu chẳng phải bận tâm chuyện
gì, thậm chí còn có người mang đến tận nhà cho cô.
Nhưng sau khi kích động, Thời Tiêu thực sự có chút
lúng túng. Chỗ “củi gạo dầu muối” này, nhà cô thực sự không dùng hết. Anh chàng
Diệp Trì cực kỳ kỹ tính, gạo phải ăn có chất hữu cơ, rau phải là loại không có
chất hóa học gây hại, dù sao, những đồ ăn này đều do Tiểu Lưu cách mấy ngày lại
cho người mang đến.
Trừ phi thật cần thiết, nếu không Diệp Trì chẳng bao
giờ đụng đến những thứ người khác mua. Nói thật lòng đúng là rất ngon. Thời
Tiêu vốn không phải là người kén ăn, nhưng ăn quen gạo ở nhà rồi, cô bỗng thấy
gạo của nhà ăn khó nuốt, thói quen đúng là một điều đáng sợ!
Nhìn đống đồ ngồn ngộn này, Thời Tiêu nhíu mày, đăm
chiêu suy nghĩ nên làm thế nào? Chị Điền liền nhiệt tình nói: “Thời Tiêu à, lát
nữa lãương nhà chị lái xe đến, hay là để anh chị chở giúp em về nhà nhé!”
Chị Điền này cũng ranh mãnh lắm, ai chẳng biết Thời
Tiêu hiện giờ là chị dâu của phó thị trưởng, là con dâu trưởng của nhà họ Diệp,
thường ngày muốn tiếp cận Thời Tiêu mà không có cơ hội, vừa chộp được thời co
liền thể hiện ngay.
Thời Tiêu vội vang từ chối, ngần này thứ mang về nhà,
sau lại mang đi thì càng thêm phiền phức. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô gọi luôn cho
Quyên Tử. Bố mẹ Quyên Tử và bố mẹ Thời Tiêu đều là công nhân trong phân xưởng,
hai nhà lại gần nhau, quan hệ khá thân thiết, mà Quyên Tử lại thuê nhà ở ngoài
một mình, những đồ này mà chia cho ba nhà cũng chẳng còn lại là bao.
Chẳng ngờ lúc đến, Quyên Tử còn dẫn theo một “cửu vạn”,
chính là Tả Hồng. Thời Tiêu không khỏi bối rối, anh chàng Tả Hồng này là người
thế nào mà Quyên Tử dám sai bảo như thế?
Tình huống ngại ngùng nhất vẫn còn ở phía sau. Lúc Tả
Hồng xắn tay áo vác bao gạo lên, đúng lúc ấy phó chánh án Chu của tòa án đi qua,
vội vàng chạy đến đỡ lấy. Đường đường là một phó chánh án của tòa án, thế mà
lại phải vác bao gạo ấy ra khỏi tòa nhà văn phòng, thật là mất hình tượng. Tả
Hồng hoàn toàn chẳng mất chút sức lực nào, chẳng bao lâu sau, mấy nhân viên của
tòa án thường ngày mặt mũi vẫn lầm lì khó gần đều chạy đến phòng hành chính bê
đồ xuống xe, còn khách khí nói làm vậy là vinh hạnh của bọn họ.
Thời Tiêu ngồi trên xe của Quyên Tử, tay chống cằm,
cảm thấy mình vừa làm một chuyện hết sức ngu xuẩn, tại sao lại quên mất Quyên
Tử là một người coi trời bằng vung cơ chứ?
Quyên Tử ngồi ở ghế phụ lại còn vui vẻ nói: “Tả thiếu
gia giỏi thật, quen biết rộng thế!”
Tả Hồng xoay vô lăng, rẽ lên đường vành đai hai, đắc
chí nói: “Chứ còn gì! Phó chánh án Chu ban nãy chính là lính của bố anh ngày
trước, đã mấy năm không gặp rồi, leo cũng nhanh gớm. Quyên Tử, chúng ta thay xe
nhé, con xe này già giá yếu quá rồi!”
Quyên Tử trừng mắt: “Đừng có thể hiện anh là đại gia
trước mặt dân thường chúng tôi, chiếc xe này trả góp, còn chưa trả hết tiền
đấy!”
- Anh tặng em một chiếc, thế nào?
- Stop ngay, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè bình
thường, đừng có thân thiết quá! Hơn nữa chị đây lại thù bọn nhà giàu! Mà nói đi
cũng phải nói lại, Thời Tiêu, lúc đầu cậu thi vào làm công chức, tớ còn bảo cậu
dở hơi, không ngờ làm công chức cũng ngon thế! Những thứ này hai nhà chúng ta
ăn nửa năm cũng chưa chắc đã hết, tiết kiệm được ối tiền! Các