Old school Easter eggs.
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 7.5.00/10/387 lượt.

Anh chàng này cũng đẹp trai phết đấy!”

Cô ngoảnh đầu sang nhìn anh, nói bằng vẻ rất nghiêm

nghị: “ Nói thật lòng, còn kém xa anh!”

Câu nói này chẳng biết cô có nói thật lòng không nhưng

lại có thể lấy lòng được “tảng băng” Diệp Trì. Anh toét miệng cười, để lộ hàm

răng trắng bóng.

Trong con mắt của Thời Tiêu, Diệp Trì có hàng trăm

hàng nghìn khuôn mặt, lúc thì ngang ngược, lúc thì dịu dàng, khi thì sắc bén,

nhưng lúc này cô mới phát hiện ra, tất cả những vẻ mặt ấy đều không chân thực

bằng vẻ mặt cười lúc này.

- Cô nhóc ngốc nghếch này....

Diệp Trì đưa tay lên xoa đầu Thời Tiêu, ánh mắt yêu

thương lấp lánh ánh đèn màu.

Thời Tiêu chợt ngẩn người,đến lúc cô định thần lại mới

phát hiện ra hai người không phải đang trên đường về nhà.

- Đi đâu thế? Muộn thế này rồi?

Diệp Trì với tay bật loa lên, trong phút chốc, trong

xe tràn ngập tiếng đàn dương cầm du dương, khiến tâm trạng bỗng trở nên thư

thái.

- Ra sân bay, đi Tam Á với anh!

Vừa nghe xong câu này, Thời Tiêu ngồi bật dậy, tưởng

là mình nghe nhầm: “Cái gì? Diệp Trì, anh điên à, ngày mai em còn phải đi làm

mà!”

Diệp Trì nhướng mày: “ Yên tâm, anh đã xin nghỉ cho em

rồi! Không có em trái đất vẫn quay mà!”

Thời Tiêu cảm thấy mình có nổi cáu với Diệp Trì cũng

vô ích, liền hít sâu một hơi rồi hỏi: “ến đó làm gì?”

- Tham gia một hội nghị, tối qua anh nhớ là đã nói với

em rồi mà!

Mặt Thời Tiêu hơi đỏ lên, sau khi làm “chuyện đó” xong

mà cô vẫn nhớ được những lời anh nói mới tài. Cô nghiến răng gắt: “ Anh đi mà

đi, em về nhà!”

Diệp Trì liếc cô một cái rồi phì cười, với lấy cái

gương trong ngăn kéo ô tô rồi đưa cho cô, nói đùa: “ Em soi đi, nhìn bộ dạng em

lúc này chẳng khác gì một con mèo đang xù lông! Hay là chúng ta cũng nuôi một

con đi, đáng yêu lắm đấy!”

Thời Tiêu thấy mình với Diệp Trì cứ như thể ông nói

gà, bà nói vịt liền gạt tay anh ra, hậm hực ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe sân bay. Diệp Trì xuống xe, đi

sang bên kia mở cửa cho Thời Tiêu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “ Hội nghị này

kéo dài đến ba ngày, để em ở nhà một mình anh không yên tâm. Em quên chuyện lần

trước em bị sốt rồi à? Nào, đừng giận nữa, lần sau anh hứa sẽ báo trước với em,

thế có được không? Yên tâm, chủ nhật là chúng ta sẽ về rồi mà! Nào!”

Nghe Diệp Trì thì thầm dỗ dành, Thời Tiêu chợt phát

hiện, muốn dỗi với anh chẳng phải chuyện đơn giản. Hơn nữa cô cũng biết, Diệp

Trì nếu đã muốn cô làm gì thì cho dù cô có phản đối cũng chẳng có tác dụng. Nhớ

lại lần trước mình bị ốm, Diệp Trì đã không quản đêm hôm khuya khoắt quay về,

mặc dù không hiểu gì về công việc của của anh nhưng cô cũng loáng thoáng biết

được công việc của anh quan trọng hơn mình nhiều. Công việc của cô nói dễ nghe

một chút là công chức, nói khó nghe thì đó là công việc của một lũ mọt sống dựa

vào xuất thân và các mối quan hệ. Về mặt này, Thời Tiêu cũng là người “thức

thời”. Đã nhìn thấy nhiều đồng nghiệp của mình dựa vào các mối quan hệ để tiến

thân, có sự nghiệp ổn định, cô cũng thấy ngưỡng mộ và đố kỵ. Nếu có thể dựa vào

các mối quan hệ, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Hồi trước, vì chuyện điều chuyển công việc mà cô dỗi

với Diệp Trì chẳng qua là bởi cô sợ chuyển sang chỗ làm mới sẽ đụng mặt Hứa

Minh Chương mà thôi. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ thoáng hơn rồi. Thực ra cô chịu

đủ rồi, giống như Quyên Tử từng nói: “ Tiêu Tiêu à, cậu chẳng còn giống cậu nữa

rồi, cậu có biết không hả? Tự soi gương đi, cậu bây giờ như con dở hơi ấy,sống

thoải mái một chút không được sao? Vì Hứa Minh Chương mà thành ra thế này, có

đáng không

Đúng thế, có đáng không? Mẹ anh ta đã sỉ nhục mình

trước, rồi đến anh ta cũng tỏ ra khinh thường mình. Nghĩ lại, mình đâu làm gì

có lỗi với anh ta?

Bên trong cái vẻ ngoài “ngơ ngơ”, Thời Tiêu là một

người phụ nữ cực kì lạnh lùng. Trước đây còn dây dưa với Hứa Minh Chương là bởi

vì cô thấy áy náy với anh ta, giờ nghĩ lại thấy chuyện đó thật nực cười, cho dù

anh có biết chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng là người không có quyền khinh bỉ

cô nhất trên đời này. Nếu có thể hưởng thụ hiện tại thì chớ có làm cao nữa, dù

gì cũng chỉ là một lũ sâu bọ; đó là lý tưởng lớn nhất từ nhỏ đến lớn của Thời

Tiêu. Có người tình nguyện thì tội gì không hưởng?

Nghĩ thông suốt rồi chợt thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Thời

Tiêu liếc hai bàn tay không của Diệp Trì liền hỏi chẳng chút thiện chí: “ Chúng

ta cứ thế này mà đi ư?”

Anh nhoẻn miệng cười, bế cô xuống xe rồi đóng cửa xe

lại, khoác vai cô đi vào trong.

- Yên tâm đi, có chồng em ở đây rồi, những việc ấy cứ

để anh lo!

Nhìn thấy thư ký Lưu của Diệp Trì đứng cách đó không

xa, Thời Tiêu liền hiểu ra, có một “đại quản gia” ở đây rồi thì mọi việc sẽ

được thu xếp ổn thỏa thôi.

Tam Á vào tháng một vô cùng đẹp, giống như một thiếu

nữ đang độ trăng rằm, kiểu diễm và tươi tắn.

Ở Tam Á bây giờ, thời tiết rất ấm áp, phương Bắc vẫn

còn băng tuyết lạnh giá nhưng ở đây thời tiết đã ấm áp như mùa xuân.

Tam Á vào tháng một thật sự mê hồn người, có bãi biển

cát trắng mịn cùng với nước biển xanh biếc, những rừng