
út nào, từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu vào
ăn, ăn vội vàng cho xong bữa rồi đứng dậy cáo từ trước, thật là thê thảm!
Ra khỏi nhà ăn, Thời Tiêu vẫn còn có thể cảm nhận được
ánh mắt dán chặt vào lưng cô. Hứa Minh Chương cười khẩy đầy khinh mạn và chẳng
chút giấu giếm, điều này khiến Thời Tiêu gần như không thể chịu đựng được.
[1'> công an - kiểm sát - tư pháp
Thời Tiêu vừa ra khỏi tòăn phòng thì Diệp Trì gọi điện
đến: “ Anh đang bị tắc đường, em đợi anh một lát nhé! Ngoan nhé...”
Thời Tiêu cúp máy, đi bộ chậm rãi dọc bên lề đường.
Đang là giữa mùa đông, bầu trời hôm nay lại âm u, mới hơn năm giờ chiều mà trời
đã tối sầm rồi. Thời Tiêu kéo cao cổ áo, cái lạnh bên ngoài khiến cô rùng mình.
Vừa đi đến đầu đường, chiếc Land Rover màu đen quen
thuộc từ đằng sau chạy đến, dừng bên cạnh cô. Cửa xe
mở ra, Lục Nghiêm từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt Thời Tiêu, nhìn cô bằng
ánh mắt dò xét hồi lâu: “ Hóa ra hôm ấy cô không nói đùa, cô đã kết hôn thật,
nhưng tôi không tin cô giống như những gì mà Minh Chương nói!”
- Như thế nào?
Thời Tiêu đột nhiên bật cười, lửa giận và sự ấm ức bao
nhiêu năm nay tích tụ trong lòng bỗng bùng lên: “ Ham hư vinh đúng không? Anh
có thể nói cho Hứa Minh Chương biết, tôi đúng là cực kì ham hư vinh, hơn nữa
chồng tôi có thể làm thỏa mãn lòng tham ấy của tôi, sau này bảo anh ta tốt nhất
cứ coi như chưa từng quen biết tôi, đừng để lòng tham hư vinh của tôi làm vấy
bẩn sự thanh cao của anh ta!”
Lục Nghiêm gãi đầu: “ Thời Tiêu, tôi không có ý đó,
tôi...”
Còn chưa nói hết thì tiếng phanh xe chói tai đã cắt
ngang lời anh. Diệp Trì từ trên xe bước xuống, đưa một cánh ta ra kéo Thời Tiêu
vào lòng, hướng ánh mắt sắc lạnh vào Lục Nghiêm.
Lục Nghiêm đột nhiên cảm thấy có một áp lực vô hình
đang đè xuống khiến anh bất giác lùi lại sau.
Diệp Trì nheo nheo mắt, cảm giác khuôn mặt hơi quen
quen, dường như đã gặp gã này trong bệnh viện lần trước, nghe nói là tiền bối
của Tiêu Tiêu. Hôm nay anh ta không mặc bộ đồng phục giống hôm trước, còn nhớ
lần trước gã này cũng khá dữ dằn. Ban nãy lúc ở trên xe, Diệp Trì nghĩ mình
nhìn nhầm. Mặc dù trời đã nhá nhem, lại cách một khoảng khá xa, nhưng Diệp Trì
vẫn cảm nhận được rõ ràng là Tiêu Tiêu đang nổi giận hoặc đang ấm ức.
Mặc dù hai người mới chỉ kết hôn được vài tháng nhưng
Diệp Trì rất hiểu Thời Tiêu, anh gần như có thể cảm nhận được rõ ràng từng tâm
trạng và thay đổi ở cô.
Anh biết rõ Thời Tiêu đang không ổn, kể từ lúc bị ốm
dến giờ cô có cái gì đó không bình thường, nhưng cụ thể như thế nào thì anh lại
không tìm được nguyên nhân.
Diệp Trì không phải là một người đàn ông thích so đó
chuyện quá khứ. Nhưng chuyện quá khứ của Thời Tiêu ra sao ngày càng khiến anh
tò mò, càng ngày càng nghi ngờ, càng ngày càng muốn tìm hiểu cho rõ ràng. Truy
hỏi quá khứ không phải phong cách của một người đàn ông phong độ, nhưng Diệp
Trì không thể kiềm chế được cái ý muốn tìm hiểu quá khứ của cô.
Thực ra chẳng ai hiểu rõ bằng anh, với Thời Tiêu anh
là người đàn ông đầu tiên. Diệp Trì là người coi trọng trinh tiết, anh chưa bao
giờ phủ nhận chuyện này. Nói thực lòng , mới lần đầu gặp mặt mà Thời Tiêu đã
thản nhiên nhận lời mời đi uống rượu của anh khiến anh nghĩ rằng cô cũng giống
như biết bao đứa con gái khác, ngoài mặt trông có vẻ ngây thơ nhưng thực ra
cũng chỉ là một lũ mất nết mà thôi.
Đến lúc ôm cô vào lòng, cảm nhận được mặc dù cô đã mơ
màng trong cơn say nhưng khi ở dưới cơ thể anh, cô lại e thẹn như một bông hoa,
run rẩy nở bừng. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ khiến con tim của Diệp
Trì bị trói chặt. Sự bẽn lẽn, ngượng nghịu của cô khiến anh nôn nóng muốn giữ
cô lại bên mình, không muốn để cho người đàn ông thứ hai nhìn thấy dáng vẻ đó
của cô.
Diệp Trì cực kì độc tài, nhưng anh cũng lý trí và sắc
bén, mặc dù đến giờ vẫn còn chưa biết lý do chính xác vì sao Thời Tiêu lại nhận
lời lấy mình, nhưng anh biết cô không hề yêu anh, ít nhất đến lúc này cô vẫn
chưa yêu anh.
Nhưng anh biết sớm muộn gì cô cũng sẽ yêu anh, cô buộc
phải yêu anh, anh muốn trở thành người đàn ông duy nhất trong đời cô, trong
trái tim cô.
Đèn đường đã bật, chiếu sáng không gian âm u, tuyết
bắt đầu lất phất rơi, những bông tuyết trắng tinh bay lượn trong không trung,
tuyệt đẹp và đầy tự do, nhưng cuối cùng nó vẫn rơi xuống, trở về với đất, thuộc
về mặt đất, giống hệt như cô.
Mặc kệ quá khứ là yêu hay hận, tất cả đều đã tan thành
mây khói. Nếu đã lựa chọn rồi thì bắt buộc phải từ bỏ. Thời Tiêu mỉm cười nhẹ
nhõm: “ Lần trước quên không giới thiệu với anh, đây là Diệp Trì, chồng em.
Diệp Trì, đây là anh Lục Nghiêm, đang làm ở viện kiểm sát!”
Sau khi nghe Thời Tiêu giới thiệu, Diệp Trì cảm thấy
nhẹ nhõm hơn nhiều, nhếch miệng cười đầy phong độ: “ Xin chào!
Lục Nghiêm đứng nguyên tại chỗ nhìn đôi nam nữ lên xe
và rời đi, lần đầu tiên có cảm giác chân thật đến thế. Mặc cho trong lòng Minh
Chương nghĩ gì, Thời Tiêu thực sự đã thuộc về người khác rồi, tình yêu đã qua
đi rồi.
Diệp Trì liếc nhìn Thời Tiêu một lượt rồi cười khẽ: “