
n.
Hơn nữa còn cả bố mẹ anh, Thời Tiêu không hề ngây thơ,
tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống. Còn có bố mẹ, gia đình, công việc,
bạn bè... đủ thứ, chẳng ai có thể chỉ sống với thứ tình yêu mong manh. Vì vậy
khi mẹ Hứa Minh Chương nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, thực sự trong lòng cô đã biết,
cô và Hứa Minh Chương không thể tiếp tục.
Mặc dù đau, đau đến chết đi sống lại, nhưng vẫn phải
chia tay. Ngoài những thứ đó ra, cô vẫn có một Diệp Trì, mặc dù Diệp Trì độc
đoán, khiến cô gần như nghẹt thở, nhưng cô là người sai trước tiên. Diệp Trì là
chồng cô, đã lấy nhau rồi thì phải chung thủy với hôn nhân, bất kể là về thể
xác hay tâm hồn.
Cô phản bội về tư tưởng trước, sau đó lại dằng co với
Hứa Minh Chương, như thế đâu có được... Còn cả... Thời Tiêu khẽ đặt tay lên
bụng mình, rất có thể ở đây đang có một sinh mệnh nhỏ. Cô không chắc lắm, chu
kì của cô luôn không chuẩn, nhưng lần này đã trễ cả nửa tháng rồi, từ trước đến
giờ chưa bao giờ cô chậm lâu như vậy. Hơn nữa cô lại thấy buồn nôn, nôn mửa,
mệt mỏi, gần như là tất cả các biểu hiện của phụ nữ mang thai thời kì đầu đều
có. Còn có trực giác...
Trực giác của Thời Tiêu mách bảo cô có một sinh mệnh
nhỏ đang âm thầm “xây nhà” trong bụng cô, là sinh mệnh thuộc về cả cô và Diệp
Trì, là cốt nhục của cô và Diệp Trì, có thể là một đứa bé trai, có tính cách
độc đoán, ngang ngược như Diệp Trì, cũng có thể là một đứa con gái, vô lo vô
nghĩ như cô. C có thể tết tóc, thắt nơ cho nó, dắt tay nó đưa đi học, nhìn nó
lớn lên từng chút một. Tất cả những suy nghĩ này cứ len lỏi trong trái tim cô,
giống như đang cắm rễ trong đó, khiến cho Thời Tiêu chẳng nghĩ ngợi được đến
những thứ khác.
Khi bạn thật sự mang trong mình một sinh mạng, bạn sẽ
cảm nhận được sự thiêng liêng của nó, vì nó, một người mẹ có thể mất đi tất cả,
tình yêu dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, Diệp Trì... Thời Tiêu khẽ thở dài, người đàn
ông này là cha của đứa bé trong bụng cô. Điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì,
một gia đình: cô, Diệp Trì, còn cả đứa bé trong bụng, giống như gia đình của cô
vậy, có thể hòa thuận, cũng có thể cãi vã, nhưng vẫn là một gia đình. Vì vậy
cho dù trong lòng Thời Tiêu vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ, nhưng Thời Tiêu đã
quyết định sẽ lãng quên, sẽ cố gắng từ bỏ. Đúng như Quyên Tử từng nói, biết đâu
phía trước còn nhiều cảnh đẹp hơn? Cho dù phong cảnh ở phía trước có đẹp hơn
hay không, trước tiên Thời Tiêu phải đi tiếp đã. Trong Kinh Phật có nói, chấp
nhận mất đi, có mất sẽ có được. Chỉ có “mất” trước rồi mới “được” sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tiêu đột nhiên thấy
thoải mái hẳn lên. Trong khoảnh khắc đối mặt với Hứa Minh Chương, cô dường như
chẳng còn thấy hối tiếc hay oán trách, trái tim vô cùng bình thản. Khoảnh khắc
này, trái tim cô đã thanh thản.
Hứa Minh Chương tham lam nhìn ngắm người con gái trước
mặt, không, giờ nên gọi cô là người phụ nữ rồi. Mặt cô hơi xanh xao, mới chỉ có
mấy hôm không gặp mà thấy cô hốc hác đi nhiều. Nhưng so với cái đêm lần đầu hai
người gặp nhau của bốn năm trước, Thời Tiêu hôm nay xa cách hơn hẳn, xa đến độ
không thể với tới, xa đến mức Hứa Minh Chương chợt thấy bàng hoàng. Hứa Minh
Chương đưa tay ra nắm lấy tay cô đặt trên bàn, vẻ nôn nóng khó nói thành lời.
Thời Tiêu khựng lại rồi nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay anh, nhìn thẳng vào mắt
Hứa Minh Chương không hề né tránh: “Minh Chương, chuyện bốn năm trước hãy để nó
qua đi. Nói trắng ra, mẹ anh cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh thôi, em không oán
hận bà ấy thì anh cần gì phải canh cánh trong lòng? Cho dù trong quá khứ chúng
ta đã yêu nhau nhiều đến đâu nhưng dù sao nó cũng là dĩ vãng rồi, giờ em đã kết
hôn, em phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Em muốn chung thủy với
chồng mình. Vì vậy, Minh Chương, chúng ta chấm dứt thôi! Sau này đừng gặp nhau
nữa, sẽ tốt cho cả anh và em!”
Bàn tay Hứa Minh Chương duỗi ra rồi lại siết chặt lại,
ánh mắt đau đớn nhìn Thời Tiêu hồi lâu, sau đó lấy tờ báo trong cặp ra, đưa cho
Thời Tiêu: “Một người chồng như vậy có với sự chung thủy của em?”
Ánh mắt Thời Tiêu khẽ lướt qua tờ báo trên bàn. Bức
ảnh ở đầu trang báo cực kì rõ nét. Nụ cười của Diệp Trì, nụ cười của Phong Cẩm
Phong, tư thế tình tứ của họ.... Thời Tiêu dột nhiên thấy đầu óc minh ù đi.
khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, cô chợt cảm thấy tim mình đau nhói, mặc dù
chỉ là hơi đau, nhưng không thể coi thường.
Phong Cẩm Phong, Diệp Trì... Tay Thời Tiêu vô thức đặt
lên bụng mình, mắt ngây ra nhìn bức ảnh trên báo. Một cơn buồn nôn ập đến. Cô
bịt chặt miệng, đứng bật dậy lao ra ngoài.
Thời Tiêu đứng trước bồn rửa tay nôn ọc, ăn không
nhiều nên chẳng nôn ra được cái gì, nhưng cơn buồn nôn cứ dâng lên trong cổ
họng. Thời Tiêu bật vòi nước, hứng nước xúc miệng, dùng nước lạnh rửa mặt rồi
ngẩng đầu lên nhìn mình ở trong gương, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Cô chưa bao giờ
là một phụ nữ kiên cường, cũng không muốn làm một người phụ nữ kiên cường, cô
chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, lấy chồng và sinh con đẻ cái, nhưng
m