
ài. Diệp Trì sững người trông như một
bức tượng g
Hồi lâu sau anh mới từ từ đặt cái lọ trong tay xuống,
khóe miệng nhoẻn cười, cũng chẳng buồn đến xỉa đến Hứa Minh Chương lúc ấy cũng
đang ngây ra như thằng ngốc mà vội vàng chạy theo Thời Tiêu.
Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy đau đớn toàn thân,
trong lòng, nỗi đau tuyệt vọng, đau thắt ruột gan. Lần đầu tiên Hứa Minh Chương
có cảm giác chân thực đến thế. Thời Tiêu của anh đã thực sự không còn là của
anh. Vào khoảnh khắc anh buông tay cô, cô như một cánh bướm đã đạp cánh bay đi,
không còn chút dấu tích.
Mắt Hứa Minh Chương tối sầm lại, đổ nhào ra đất, thật
muốn cứ thế này mà chết đi. Hồ Đình Đình thấy anh nằm yên bất động liền hoảng
hốt, vội vàng chạy đến vỗ vào mặt anh, nhưng có vỗ thế nào anh cũng không mở mắt.
Cô sợ đến phát khóc.
Cẩm Thành quỳ xuống kiểm tra một lượt rồi nói: “Diệp
Trì hiểm thật, mau gọi xe cấp cứu. Cậu ta bị gãy mất hai xương sườn rồi. Đình
Đình, em đừng động vào cậu ta!”
Thời Tiêu ra khỏi hội quán, chưa đi được bao xa thì bị
Diệp Trì đuổi kịp. Anh bế cô lên, mở cửa xe, lên xe, nhanh chóng lái xe ra khỏi
hội quán. Trên xe, Diệp Trì gọi luôn cho chú Phan rồi hai người đi thẳng đến
bệnh viện. Lúc đến nơi, chú Phan giật nảy mình, vừa sắp xếp cho một bác sĩ giỏi
nhất khoa phụ sản khám cho Thời Tiêu, vừa kéo tay Diệp Trì đi xử lí các vết
thương trên người anh ta. Diệp Trì không nghe, cứ nắm chặt tay vợ, luôn miệng
hỏi bác sĩ kiểm tra cho Thời Tiêu: “Có đúng không, thế nào rồi? Mấy hôm nay cô
ấy chẳng ăn mấy, ban nãy trên đường đi còn nôn ọe mấy lần…”, nói nhiều còn hơn
cả đàn bà. Thời Tiêu bỗng thấy rất buồn cười. Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, đưa
tay ra nắm lại tay Diệp Trì, những ngón tay bé nhỏ gãi gãi vào bàn tay anh…
Diệp Trì thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dường như chỉ cần nắm
chặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy, hạnh phúc thấy rằng cả thế giới này đều nằm gọn
trong lòng bàn tay anh.
“Ai da…”
Diệp Trì nhìn vào gương, xoa xoa những vết bầm tím ở
trên mặt, nắm đấm của thằng ranh Hứa Minh Chương ấy cứng thật, lại cứ nhắm
thẳng vào mặt, vào các khớp, những điểm yếu trên người. Ban nãy không thấy gì,
giờ tắm xong mới thấy đau nhức khắp người, nhưng mà đau cũng đáng. Diệp Trì
không nén được cười, anh bật cười ha hả, người đàn ông trong gương bỗng chốc
trở nên ngốc nghếch. Vợ anh, con anh, kể từ nay về sau, thằng ranh ấy chẳng
đáng một xu. Tất cả đều là của anh, đều là của anh!
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy hôm nay đúng là anh nóng
nảy quá. Vừa nhận được điện thoại của Cẩm Phong, Diệp Trì đã không kiềm chế
được cơn giận trong lồng ngực. Hứa Minh Chương, giỏi lắm, mày dám dụ dỗ vợ tao!
Diệp Trì rất “kỵ” Hứa Minh Chương, điều này trong lòng
Diệp Trì hiểu rất rõ. Mặc dù ngoài miệng vẫn bảo mình chiếm thế thượng phong,
nhưng những lời Hứa Minh Chương nói chẳng khác gì con dao nhọn cứa vào tim Diệp
Trì.
- Thời Tiêu yêu tôi, rất rất yêu, yêu đến mức đã giấu
nhẹm chân tướng sự việc bốn năm trước, cam tâm để tôi hiểu lầm cô ấy thay lòng
đổi dạ. Tính cách của cô ấy thực chất không phải như vậy, chắc chắn anh cũng
rõ. Nhưng cô ấy lại làm như thế, cho thấy điều gì chắc không cần tôi nói với
anh. Chỉ cần cô ấy vẫn còn yêu tôi, tôi tuyệt đối không từ bỏ, tuyệt đối không!
Sự quả quyết và dũng khí của Hứa Minh Chương lúc ấy đã
thắp sáng đôi mắt anh ta lúc đó, thứ ánh sáng ấy thật chói mắt. So với Hứa Minh
Chương, Diệp Trì yếu thế hơn hẳn. Diệp Trì không thích cảm giác này, cực kì
không thích. Vốn đã ôm một cục tức to đùng trong bụng rồi, đã vậy thằng ranh
này còn đi tìm vợ anh. Hơn nữa Diệp Trì cũng sợ, đường đường là Diệp thiếu gia
mà cũng có lúc hoảng sợ, anh sợ chỉ trong chớp mặt, vợ của anh sẽ bỏ trốn với
người khác, chuyện này để lọt ra ngoài thì mất mặt đến nhường nào. Cho dù cô
không yêu anh, nhưng anh rất trân trọng cô.
Do vậy Diệp Trì mới tức tốc chạy đến, rồi hùng hổ lao
vào đánh nhau như một thằng nhóc ngổ ngáo. Nhưng trải qua chuyện lần trước,
Diệp Trì không dám tùy tiện manh động, bị vợ giận dỗi, không đoái hoài gì đến,
Diệp Trì khó chịu vô cùng. Mặc dù trước đấy có tức đến mức nào, chỉ một câu nói
nhẹ nhàng của vợ “Diệp Trì, em có thai rồi” là anh chẳng còn để ý đến cái gì
nữa, chẳng muốn so đo chuyện gì nữa, trong mắt chỉ còn lại vợ yêu và đứa con
trong bụng cô.
Sáu tuần, vợ anh có bầu được sáu tuần, bác sĩ khám cho
Thời Tiêu nói với Diệp Trì: “Kết quả siêu âm cho thấy, kích thước cái thai là
18 x 15 x 23mm, đã nhìn thấy mầm phôi, đã có tim thai.”
Nói thật lòng, cầm tấm phim siu âm trên tay, ngắm
nghía kĩ càng đến năm phút liền mà Diệp Trì vẫn chẳng nhìn ra được điều gì, thế
nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn thấy cảm động khó nói thành lời. Đó là con
của anh, con của anh và Thời Tiêu, đứa bé ấy sẽ từ từ lớn lên, mang theo gen di
truyền của anh và Thời Tiêu, là cốt nhục của hai người, và họ là một gia đình
ba người đầm ấm.
Cứ nghĩ đến đây, Diệp Trì lại không nén được niềm vui
trào dâng trong lòng. Trong khi Diệp Trì vẫn đứng đó cười ngô nghê thì tiếng gõ
cửa nhà vệ sinh vang lên, ti