
?”
Diệp Trì bật cười: “Đồ vô lương tâm!”
Còn chưa nói hết, Thời Tiêu đã ọe một tiếng, vội vàng
bịt miệng, đứng bật dậy, lao vào nhà vệ sinh, quỳ xuống cạnh bồn vệ sinh, nôn
hết chỗ chè tổ yến vừa mới ăn vào bụng.
Diệp Trì vội vàng theo vào, xót xa vỗ nhẹ vào lưng cô:
- Không được, anh phải gọi điện hỏi chú Phan mới được,
chứ ăn gì nôn nấy thế này thì sống sao được?
Nói rồi liền rút điện thoại ra, Thời Tiêu vội vàng giữ
tay anh lại:
- Anh đừng làm ầm lên thế, bác sĩ đã nói rồi, chuyện
này là bình thường, qua ba tháng đầu là đỡ thôi!
Diệp Trì kề cốc nước vào miệng cô, bảo cô súc miệng
rồi bế cô ra ngoài:
- Chúng ta xuống bếp, xem xem em muốn ăn chút g
Vừa nhắc đến ăn là Thời Tiêu lại thấy buồn nôn, vội
vàng bịt miệng lắc đầu, lông mày Diệp Trì nhíu chặt lại.
Diệp Trì vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của vợ, xót xa vô
cùng: “À phải rồi, hay là em gọi điện cho mẹ hỏi thử xem!”
Diệp Trì ngồi khoanh tròn trên thảm, nhìn Thời Tiêu ăn
ngấu nghiến đĩa nộm dưa chuột to đùng ở trên bàn, không khỏi dở khóc dở cười.
Bố mẹ vợ anh sống có hơi thiếu thực tế, lúc anh gọi điện sang, tín hiệu không
tốt cho lắm, nghe tiếng được tiếng không, cũng chẳng biết bên đó nói gì nữa.
Đôi khi Diệp Trì thật sự băn khoăn tại sao có một người cha người mẹ như vậy mà
Thời Tiêu có thể bình an lớn lên, lại còn đáng yêu và rất được lòng người như thế?
Hỏi Thời Tiêu cô bảo, từ nhỏ nhà cô đã là hàng xóm của nhà Quyên Tử, sau này di
dời đi rồi cũng cách nhà Quyên Tử không xa lắm, thường ngày bố mẹ cô không có
nhà, Thời Tiêu thường ăn ở bên nhà Quyên Tử. Lớn bằng ngần này rồi, có đến phân
nửa thời gian cô sống ở nhà Quyên Tử, chẳng trách mà Quyên Tử không chỉ là bạn
thân của Thời Tiêu mà còn thân thiết như một người chị em. Chính vì vậy khi anh
mang Quyên Tử ra để uy hiếp Thời Tiêu mới có hiệu quả như vậy.
Nửa đĩa nộm dưa chuột chẳng mấy chốc đã hết nhẵn, Thời
Tiêu ngẩng đầu lên hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Trì bê đĩa không lên: “Có cũng không cho em ăn,
ăn nhiều như vậy, tí đau bụng thì sao? Trong tủ lạnh có canh gà ác mẹ gửi sang
đấy, để anh nấu cho em chút mì nhé!”
Thời Tiêu xoa xoa bụng gật đầu: “Nhưng vẫn phải cho em
ít dưa chuột đất, nếu không em không nuốt nổi!”
Diệp Trì bật cười, dí đầu cô một cái: “Em đúng là bà
cô tổ của anh, anh biết rồi!”
Thời Tiêu bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp. Diệp Trì như
thế này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác ấm áp này khiến cô an tâm.
Anh là chồng của cô, là bố của đưa con trong bụng cô. Đây chính là cuộc sống,
cuộc sống chân thực nhất.
Điện thoại đặt trên ghế rung lên, Thời Tiêu ngó đầu
nhìn, là một tin nhắn. Cô mở ra xem, ánh mắt chợt sầm xuống, do dự giây lát rồi
ấn nút xóa và tắt máy.
Thời Tiêu vốn định hạ quyết tâm sẽ sống yên ổn với
Diệp Trì. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ám ảnh chuyện quá khứ nhưng cô vẫn
quyết định như vậy.
Thời Tiêu là một cô gái thực tế, những cảnh ngộ gặp
phải trong cuộc sống và tình yêu đã dạy cho cô biết cách chấp nhận, chấp nhận
hiện thực. Hơn nữa Diệp Trì có thể mang lại cho cô sự ấm áp và an tâm, cô muốn
có được cái gia đình này, có được một người chồng che mưa chắn gió cho mình,
mang trong mình đứa con của anh, cứ sống như thế cũng tốt lắm rồi!
Nhưng…
Vẻ u ám trong mắt Thời Tiêu chợt tắt ngấm, hai tay đặt
lên bụng mình trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phong Cẩm
Phong đang ngồi trước mặt.
Trong mắt cô gái xinh đẹp và sang trọng này luôn ánh
lên sự khinh thường và lạnh lẽo, chẳng chút giấu giếm. Bởi vì yêu, người phụ nữ
này có thể trở nên yếu đuối trước mặt Diệp Trì. Nhưng trước mặt Thời Tiêu, cô
ta luôn là một công chúa cao quý ngự ở trên cao cúi nhìn những kẻ thấp hèn bên
dưới. Ẩn giấu đằng sau cái nhìn khinh bỉ và ác ý chính là sự ghen tỵ, sự ghen
tỵ đến phát điên.
Trên bàn là một xấp ảnh, nhân vật chính là Diệp Trì và
một cô gái trẻ, cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút, hơn nữa lại rất
trẻ, trông có vẻ chỉ mười mấy tuổi, ăn mặc rất gợi cảm nhưng vẻ mặt rất thuần
khiết. Khi vẻ thuần khiết và sự gợi cảm hòa trộn với nhau luôn khiến đàn ông
không thể kiềm chế, huống hồ là Diệp Trì, trong từ điển của anh ta không bao
giờ có hai từ “chung thủy”. Những bức ảnh chụp lén này tương đối chuyên nghiệp,
từ các góc độ, rõ ràng và sắc nét, vì vậy Thời Tiêu có thể nhìn rõ ánh mắt lả
lơi và dâm đãng, ánh mắt rất quen thuộc, biết bao lần anh ta đã nhìn cô như
vậy, khe khẽ thì thầm “đòi yêu” bên tai cô…
Thời Tiêu bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vàng đè chặt cơn
buồn nôn trong cổ họng, không muốn để Phong Cẩm Phong nhìn thấy bộ dạng thê
thảm của mình, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mình cầm những bức ảnh kia lên
xem tiếp, giống như muốn chính mắt nhìn thấy tất cả. Mắt Thời Tiêu mở to, không
chớp lấy một cái.
Diệp Trì cúi đầu, tay ôm đầu cô gái, cơ thể hai người
dính sát vào nhau, gần như chẳng còn chút kẽ hở, đôi môi quấn thậm chí có thể
nhìn thấy lưỡi họ đang đan chặt lấy nhau. Thời Tiêu đột nhiên chẳng còn hứng
thú xem tiếp, cô hơi ngoảnh đầu đi, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rạng rỡ