
a mình.
“Dậy đi dậy đi, đừngcó nằm bẹp như chết thế”, Hứa Tân hầm
canh xong bư vừa dọn bàn ăn vừa gọi Cố TiểuẢnh, “Cậu không biết mình may mắn thế nào đâu, đến mẹ mình còn chưa từng đượcthưởng thức canh mình
hầm đấy.”
“Hả?” – Cố Tiểu Ảnhcuối cùng cũng chớp mắt, quay lại nhìn bát canh trên bàn ăn, nghi
ngờ hỏi, “Vậymình dành cho cái cơ hội thưởng thức tài nghệ này của cậu
cho mẹ cậu đượckhông?”
“Không được!” – HứaTân trợn mắt, cầm cái muôi giơ lên dọa Cố Tiểu Ảnh,
“Muốn ăn cơm thì ngồi dậy,không muốn ăn thì chịu đói đi.”
“Mình là bệnh nhânmà!” – Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu than “Tôi khổ quá!”
“Khổ cái quái gì màkhổ! Chỉ cần chỗ cậu bệnh không phải là
cái mồm thì còn tốt hơn không bị bệnh ấychứ!” – Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái không khách khí, “Ăn cơm ngay đi!”
“Các cậu đều ngượcđãi tớ…” – Cố Tiểu Ảnh tung chăn ngồi dậy,
ôm bụng đến ngồi bên bàn ăn, nhưng vừamới cầm bát lên đã lại nước mắt
lưng tròng!
Hứa Tân sợ
hãi, vộibuông bát canh trên tay xuống: “Con ruồi nhép, đừng có làm mình
sợ, mình chỉđùa thôi, mình chỉ muốn khuấy động không khí một chút.” Cô
vội đứng lên đến bênCố Tiểu Ảnh: “Cậu thấy khó chịu ở đâu? Hay là cậu
lại nằm đi vậy, mình bón chocậu nhé!”
Cô nâng cánh tay CốTiểu Ảnh lên, định dìu, nhưng không ngờ Cố Tiểu Ảnh túm chặt lấy tay cô, ngảvào lòng cô, khóc nấc lên! Hứa Tân
sững người, mấy giấy sau, sống mũi cũng lạicay cay.
Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnhkhóc trong lòng mình: “Không phải tại cậu đâu, mình biết cậu muốn tốt cho mình,nhưng mình thực sự rất khó
chịu, không phải khó chịu trong người, mà tronglòng…”
Cô khóc đến mức khôngra hơi: “Tân Tân, mình đã bị quả báo,
chính là vì ngay từ đầu mình đã không muốncó đứa con này, nên nó mới rời xa mình…”
“Vớ vẩn!” – Hứa Tân nứcnở, ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, “L quả báo gì chứ, chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi!”
Cố Tiểu Ảnh khóc òalên: “Huhu…mình hối hận quá, đáng lẽ mình
phải đối xử với nó tốt hơn, huhu… nólà con mình, bố nó không cần nó,
nhưng vẫn còn mẹ nó mà! Hu hu…”
“Bố nó cũng không nóilà không cần nó!” – Hứa Tân nhẹ vỗ vỗ lưng Cố Tiểu Ảnh giọng thương cảm, “Tại bốnó quá bận…”
“Mình khó chịu lắm,Tân Tân, mình khó chịu lắm…” Cố Tiểu Ảnh
khóc đến tắt hơi, “Lúc nó còn thì mìnhghét nó, mình nôn đến mức ngày nào cũng khóc. Nhưng nó đi rồi mình lại càng khóchịu, nó là một phần da
thịt của mình! Cậu không nhìn thấy đâu, nó là một phầnmáu thịt của
mình!”
Cố Tiểu Ảnh khóc nấc lên, gần
như ngả hẳn người vào Hứa Tân. Cô túm chặt lấytay Hứa Tân, với một sức
mạnh chưa từng có, dường như làm như vậy mới có thể chặnđược sự tủi thân hay đau khổ.
Hứa Tân đau lòng đếnnhíu mày lại, nhưng vẫn cố nén nhịn, cô chỉ ôm chặt Cố Tiểu
Ảnh, dùng hơi ấm cơthể của mình để làm chỗ dựa cho bạn.
Hứa Tân thực sự tuyệtvọng. Nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại nhìn Đoàn
Phỉ, cô không biết liệu trên đời này cócuộc hôn nhân và thứ tình yêu nào không khiến người ta phải khóc không?
Đêm đó, Hứa Tân đợi CốTiểu Ảnh ngủ lại rồi cầm di động ra đứng ngoài ban công, gọi điện thoại choGiang Nhạc Dương.
Lúc gọi được điện thoại,hình như Giang Nhạc Dương vẫn đang
trên lớp, xung quanh có tiếng lao xao vọngvào: “Hứa Tân? Tìm tôi có việc gì không?”
“Thầy Giang, thầy vẫn ở trường à?” – Hứa Tân buồn rầu hỏi.
“Trường đang thanhtra, mệt quá!”- Giang Nhạc Dương sắp phát
điên, than thở, “Cũng không biết CốTiểu Ảnh chạy đi đâu rồi, hôm qua nói không khỏe, muốn về ngủ, nhưng tám giờsáng nay tôi gọi điện thì thấy
tắt máy. Trời ơi, cô nói xem đã cả một ngày rồi,tôi vẫn không liên lạc
được, ở đây vẫn còn bao nhiêu là việc…”
“Cô ấy ở chỗ tôi.” –Hứa Tân ngắt lời anh, rồi ngập ngừng,
“Thầy Giang, thầy có thể liên lạc với anhQuản Đồng được không?”
“Sao thế?” – Ngay lậptức Giang Nhạc Dương linh cảm có chuyện không hay, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cố Tiểu Ảnh bị sảythai.” – Hứa Tân khó khăn lắm mới nói hết
câu, và đúng như dự đoán nghe thấyhơi thở đầu dây bên kia gấp gáp.
Hứa Tân thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Giang Nhạc Dương, rồi
khôngnén nổi phẫn nộ nhận xét: “Thầy Giang, đành rằng với một người đàn
ông, sự nghiệplà rất quan trọng, nhưng vợ con không quan trọng sao?
Chúng em đều biết anh QuảnĐồng là người tốt, nhưng anh ấy làm thế thì
thật là làm người khác đau lòngquá! Nói thực lòng là em chẳng có cách
nào để nói chuyện bình tĩnh với anh ấy cả,nếu thầy tiện thì giúp em gọi
điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy nghe tìnhhình, để anh ấy tự suy
nghĩ!”
“Tôi sẽ gọi điện
ngaycho anh ấy!”, Giang Nhạc Dương nhìu mày, trong lòng nặng nề, “Vậy cô chịu khóchăm sóc Cố Tiểu Ảnh, tôi sẽ nói với chủ nhiệm khoa là cô ấy
ốm, để cho cô ấynghỉ, không cần đến khoa nữa.”
“Vâng!” Hứa Tân thở dài trước khi gác máy – “Thầy Giang, giờ thì em hiểu tạisao thầy không vội lấy vợ rồi, nếu lấy vợ rồi thì không thể thế này nữa, có lẽem cũng ở vậy cả đời thôi.”
Giang Nhạc Dương sững người, phía bên kia Hứa Tân đã dập máy.
Giang Nhạc Dương không dám chần chừ, gọi ngay điện thoại cho Quản Đồng. Lầnthứ nhất không nhấc máy, lần thứ hai
không nhấc máy, đến lần thứ ba, cuối cùngcũng nghe thấy tiếng Quản Đồn