
ịu lời nói của hắn.
Sau khi dứt lời Bùi Uyên mới rùng mình một cái, giật mình nhận ra mình nói sai, bệnh gì
cũng giúp? Không phải là đang nguyền rủa nhà người ta sao? Là một bác sĩ mà nói,
không gia đình nào muốn nhìn thấy anh, cho dù anh là một giáo sư nổi tiếng.
Bởi vì anh xuất hiện tựa như Conan, đi tới đâu là xảy ra vấn đề tới đó, thỉnh thoảng còn
có thể chết một hai người.
“Ông đây đưa cho ngươi chai rượu này ý muốn sau này ít tới một chút, thậm chí đừng
tới.”
Bùi Uyên cười một tiếng, không để ý nói: “Được, sau này không tới chỗ này nữa.”
Đồng Trác Khiêm hừ lạnh một tiếng đi lên lầu, vào phòng tiếp tục thân thiết với Phục
Linh.
Roma , Ý.
Tiếng gió nhè nhẹ, khí trời trong xanh, ngàn dặm không mây, vô cùng nhàm chán!
Trường An cảm thấy không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Lạc Sâm ngồi phía đối diện, tay phải cầm nĩa, tay trái cầm dao vô cùng ưu nhã ăn thịt
bò bít tết, Trường An cảm thấy ông trời thật sự quá bất công, có người mặc tây trang đi
trên đường mới trở nên quyến rũ, lại có vài người không cần mặc quần áo, chỉ cần quấn
cái khăn tắm hay cái gì cũng có thể trở nên mị hoặc mê người như vậy.
Mà đúng lúc, người như vậy đang quấn một cái khăn trắng ngồi đối diện cô ưu nhã ăn
bít tết.
Trường An thật sự không thích ăn món này, mặc dù trong máu cô là một người phụ nữ
ôn uyển ưu nhã, nhưng lớn lên trong hoàn cảnh túng quẫn, rất ít khi ăn những thứ đồ
xa hoa này, lúc trước khi cùng với Lục Cảnh Sinh, cũng rất ít ăn, phần lớn là ăn đồ cô
chuẩn bị.
“Sao vậy, em không ăn à?” Đặt dao nĩa xuống, Lạc Sâm cầm khăn lau miệng, sau đó
nhíu mày hỏi.
Trường An mất tự nhiên cười: “Lần tới lúc ăn, anh có thể mặc quần áo vào rồi ăn
không?”
Lạc Sâm hứng thú: “Thật có lỗi, tôi không có cái thói quen đó.”
Trường An thiếu chút thì trào lên hớp nước trái cây vừa uống.
Mặc y phục ăn cơm chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao? Tại sao đụng tới
anh ta lại biến thành chuyện gì đó rất quái dị?
Tiếp theo, Lạc Sâm nói một câu làm cho cô thật sự không nhịn được mà phun nước.
“Nếu như em cũng không có thói quen đó, cũng có thể cởi quần áo mà ăn cơm, ở đây
không có người khác.”
“Phốc______”
Lạc Sâm nhanh chóng né đi, quay đầu đi lên lầu: “Chuẩn bị nhanh một chút, lát nữa đi
theo tôi đến một bữa tiệc.”
Tiệc?
Tiệc gì cơ?
Trong đầu Trường An không khỏi lại nhớ về nhiều năm trước khi cùng Lục Cảnh Sinh
tham dự những thứ tiệc tùng kia.
Những thứ thiện ý giả dối, sự vui vẻ giả nhân giả nghĩa, còn có những ánh mắt khinh thường, đều làm cho cô chán ghét.
Nghĩ đến những thứ kia, cô lập tức liền từ chối: “Tôi không đi, anh tìm người khác đi.”
“Cũng không phải em quyết định.” Sau khi nói xong, Lạc Sâm liền bước vào phòng, lâu
sau cũng không phát ra tiếng động.
Cửa bị một đám người mở ra, rất nhiều người cầm quần áo, giày dép chuẩn bị cho bữa
tiệc đặt trước mặt cô.
Rất nhiều thứ, thật sự rất nhiều, mỗi loại đều có đầy đủ làm cho Trường An có chút hoa
mắt.
Trên cầu thang lúc ấy có tiếng nói phát ra, Lạc Sâm mặc một bộ tây trang màu trắng trông rất cao quý, đi tới cầm lên chiếc đầm dạ hội màu trắng: “Mặc cái này đi.”
Không thể phủ nhận Lạc Sâm rất có mắt thẩm mĩ.
Chiếc đầm màu trắng toàn bộ đều là thủ công tinh tế, thắt nơ con bướm ở cổ, chính
giữa có một viên hồng ngọc điểm tô, đuôi váy bốn phía đều là màu hồng của ngọc, cổ
áo chữ V khêu gợi.
Một chiếc đầm thuần khiết, khéo léo, quyến rũ như vậy thật sự rất tươi đẹp.
Thật ra thì, Trường An cũng nhìn trúng chiếc đầm này, nhưng cô không muốn mặc.
Nhìn như thế nào cũng thấy đó là một bộ với tây trang mà Lạc Sâm đang mặc.
Vì vậy, cô quay đầu về phía một chiếc đầm màu tím: “Tôi không thích, tôi thích cái màu
tím này.”
Lạc Sâm mặc kệ cô, trực tiếp bảo mọi người rời đi, sau đó cầm lễ phục trong tay cùng
một đôi giày thủy tinh tinh xảo đi tới.
Anh từng bước hướng về phía cô, trên mặt hiện lên nụ cười khó nắm bắt: “Em mau
mang bộ lễ phục này lên lầu thay đi.”
“Tôi không thích cái này______”
Lạc Sâm đột nhiên nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi cô, ngăn lại lời nói tiếp theo của
cô.d∞đ∞l∞q∞đ
“Hoặc là em cầm chiếc váy màu tím đó thay ngay ở đây cho tôi xem______”
“Tôi đi lên lầu…………” Lời nói của Lạc Sâm còn chưa dứt, Trường An đã vội vàng giựt lấy
bộ lễ phục trên tay anh mà chạy trối chết lên lầu.
Trong ánh đèn sáng ngời, chợt thấy khuôn mặt của Lạc Sâm lộ ra ý cười vui vẻ, anh
tuấn.
Đợi đến sau khi Trường An thay đồ xong, trong căn biệt thự to lớn đã không còn ai,
trong lòng cô có chút bang hoàng bước ra khỏi biệt thự, chỉ thấy một chiếc xe sang
trọng đứng trước mặt mình, cửa xe được mở ra từ bên trong, một người đàn ông như
thiên tiên xuất hiện nhìn thẳng vào mắt cô, có một chút quyến luyến.
Quyến luyến? Trường An có chút chần chờ, tâm tình giống như bị cuốn đi.
Có tiếng cười khẽ truyền ra, lúc này cô mới biết mình thất thần, mặt thoáng chốc đỏ
ửng, có chút bối rối bước vào xe.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Lái xe!”
Trong thoáng chốc, Lạc Sâm đã không còn bộ dạng dịu dàng khi cùng cô ở chung một