
hịnh Lam nhẹ nhàng chuyển động xe lăn, sống lưng cao ngất, lạnh lẽo giống như đêm đó trong nhiều năm trước khi cô nhìn chồng mình rời đi, giống như là mất đi toàn bộ thế giới.
Hôm nay, cô có tiền, có quyền, có tất cả để đánh ngã nhà họ Thịnh, nhưng tại sao trong lòng lại trống rỗng như vậy?
Có phải bởi vì sau khi A Kiệt rời đi, cũng giống như lấy đi tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này, chỉ còn lại một đống cặn bã?
Có thể là vậy.
Thịnh Lam thở dài, giọt lệ trong suốt chảy xuống từ khoé mắt, sau đó rời đi dưới cái nhìn chăm chú của Đồng Trác Khiêm.
Cô vừa rời đi, Phục Linh liền mặc xong quần áo xuống lầu.
“Đi.”
“Được.” Lần này, Đồng Trác Khiêm không ngăn cản cô, mà chính là giống như Thịnh Lam nói như vậy, Mạnh Thuộc Đình là người thân Phục Linh, cô không có bất kỳ tư cách gì để cự tuyệt đi cứu cha mình, bởi vì đó là nghĩa vụ của cô.
Mà chuyện anh có thể làm là giúp cô hoàn thành mọi chuyện.
Lại một lần nữa lên đường rời khỏi Hà Uyển, hai người cũng suy nghĩ rất nhiều.
Nửa tiếng sau, chiếc xe vững vàng dừng trước cửa quán rượu lớn nhất thủ đô, nhân viên bãi đậu xe lập tức tiến lên ân cần lái chiếc xe Lamborghini vào bãi đậu.
Chiếc xe này là của Tô Mặc, bởi vì chiếc xe quân dụng Land Rover dành riêng cho Đồng Trác Khiêm thật sự quá ngang ngược, đi tới chỗ nào liền biết là người nào, không dễ dàng làm một vài chuyện, cho nên không thể làm gì khác hơn là lấy xe Tô Mặc sử dụng.
“Hai phòng.”
“Một phòng.”
Hai người đồng thời nói, tiểu thư tiếp tân mỉm cười nhìn hai người hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn một phòng hay là hai phòng?”
“Hai phòng.” Đây là giọng nói Phục Linh.
“Một phòng.” Đây là giọng nói Đồng Trác Khiêm.
Tiểu thư tiếp tân vẫn cười, thoạt nhìn giống như cười khúc khích.
“Một phòng.” Đồng Trác Khiêm cười nói, sau đó ôm lấy Phục Linh: “Bà xã, đừng nổi nóng với anh.”
Giọng nói của anh dịu dàng khác thường, ấm áp lơ lửng bên tai cô, có một chút ngứa ngáy, làm cho thân thể cô cứng ngắc trong nháy mắt, cũng quên phản bác lời của anh.
Cầm thẻ mở cửa phòng, trực tiếp đến tầng hai mươi tám.
Mở cửa phòng, Phục Linh ngồi trên giường, việc đầu tiên là uống một chén nước, hỏi: “Tại sao chỉ mướn một phòng?”
Đồng Trác Khiêm nâng mày: “Tại sao chỉ mướn một phòng? Tiết kiệm tiền không tốt hơn sao?”
Tiết kiệm tiền? Thiếu chút nữa thì Phục Linh phun hớp nước trong miệng ra ngoài, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế cao nhất, cũng sẽ suy nghĩ chuyện tiết kiệm mấy ngàn tệ thuê phòng sao?
Dây là dấu hiệu trời tiết sắp biến đổi sao?
“Hai chúng ta tách ra, chẳng lẽ em không cảm thấy hành động khó khăn sao?”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại, cho cô thấy bản đồ trên màn hình: “Đây là kết cấu ba mươi chín tầng lầu, trung tâm quán rượu là phòng khách, ở bên trong này không phải là cán bộ thì chính là trùm thương mại, cho nên an toàn nhất định được xếp hàng đầu, em nhìn vị trí này.” Vừa nói, Đồng Trác Khiêm đưa tay chỉ vào vị trí giống như là cửa vào.
“Nơi này là lối vào lầu ba mươi chín, bất cứ lúc nào bất cứ khi nào cũng mười hai người bảo vệ đứng xếp hàng, chỉ cần có vật chuyển động, chẳng những mười hai người bảo vệ này có động tác, ngay cả người bảo vệ dự bị ở lầu bốn mươi cũng chạy đến lầu ba mươi chín trong vòng năm giây, cho nên, đi vào từ cửa chính là việc không thể nào.”
“Còn cửa sổ, toàn thể cao ốc này đều được bảo vệ bằng tia hồng ngoại quét quanh bốn phía, chỉ cần có một động tác nhẹ nhàng trên tường sẽ lập tức bị bắn xuống, cho nên, nhanh bỏ kế hoạch leo từ cửa sổ vào trong đầu em đi.”
Ký sinh trùng! Trong lòng Phục Linh hung ác nói, trong lòng cô đang nghĩ gì anh cũng biết được, thật con mẹ nó anh không phải là người.
“Vậy chúng Trường An phải làm sao mới có thể đi vào?”
“Chờ.” Đồng Trác Khiêm trầm giọng nói.
“Em không hiểu.”
“Hoa Chân đã vào.” Đồng Trác Khiêm thấp giọng nói, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phục Linh, lập tức giải thích: “Chẳng lẽ em không chú ý lúc mới vào đại sảnh, không nhìn thấy cái cô gái toàn thân ăn mặc kỳ lạ lại không nhịn được đánh lộn sao?”
Phục Linh sửng sốt, hình như cô thật sự không chú ý đến!
Kể từ sau khi cùng Lạc Lịch tốt hơn, chưa từng thấy qua dáng vẻ lôi thôi giống như trước đây của Hoa Chân.
Hôm nay cô ăn mặc thành dáng vẻ chị cả cường hào, khẳng định cô không phải rất biết chú ý tới, hơn nữa cô cũng không có nhiều lực chú ý đi xem có phải Hoa Chân cũng lẻn vào như vậy hay không.
Khoảng cách giữa lầu 28 và lầu 39 có 11 tầng lầu, trực tiếp đi thang máy đường đường chính chính tiến vào khẳng định là không được, về phần phương pháp trèo tường này cũng bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hủy bỏ.
"Vậy chúng ta có thể đi vào như thế nào?"
"Trực tiếp đi vào." Đồng Trác Khiêm nhíu mày, rất bình tĩnh nói.
Phục Linh nhíu mày, lơ đễnh, muốn nhìn lqd Đồng gia từ nhỏ đầu óc đã hơn người đi vào thế nào.
Kết quả.
Xuất hiện một cảnh tượng.
Bác sĩ đi đến lầu 39 được nửa đường thì bị đánh bất tỉnh, đáng thương bị bắt vào bồn cầu trong WC ở một tầng lầu, sau đó bị người khóa lại từ bên ngoài.
Sau đó một lát, hai bác sĩ lại đi ra từ trong nhà vệ sinh, một người t