
. Vừa
kiểm tra điện thoại cô vừa nói những điều khiến Tuấn Kiệt chỉ biết ngậm
bồ hòn làm ngọt, đại loại như: " Em muốn kiểm tra xem hôm nay anh có câu kết với con hồ li tinh nào không?" Cô cứ làm như nhiệm vụ chủ yếu của
hồng cô khi đi làm là câu kết với phụ nữ không bằng.Từ lúc chuyển tới
Trùng Khánh, không có công ăn việc làm khiến cô hay suy nghĩ lung tung.
CÔ luôn tưởng tượng ra Đinh Tuấn Kiệt có bồ bên ngoài, giống như cách
nói của cô là: " Chắc chắn anh đang nuôi bồ nhí bên ngoài." Câu nói này
khiến Đinh Tuấn Kiệt hết sức đau khổ, anh tức đến mức không nói được gì
rồi vội vàng rút thẻ tiền lương và thẻ gửi rút tiền ngân hàng rồi ném
lên bàn." Về sau cô quản tiền, còn cả lương tháng 5.000 tệ nữa, tôi đã
đưa hết cho cô rồi đó. Bây giờ chắc cô hài lòng rồi chứ?"Lý Gia Nam thật thà nhặt lên rồi nói: " Đáng ra như thế này từ lâu rồi mới phải."Từ
ngày hôm đó Gia Nam là người tay hòm chìa khóa, mỗi ngày cô chỉ đưa cho
chồng 10 tệ, 3 tệ ăn cơm, 3 tệ đi xe buýt, còn lại 4 tệ để tiêu vặt...cô tính rất chặt. Chính vì lí do này Đinh Tuấn Kiệt càng ngày càng hà tiện hơn trong việc chi tiêu, do vậy anh thường bị ông Vĩ trêu, anh cảm thấy mình thật thảm hại. Đinh Tuấn Kiệt đường đường là Giám đốc Marketing
của công ty do vậy anh thường xuyên phải tiếp khách, nào là ăn cơm cùng
khách hàng, uống rượu...và kết cục là anh luôn về muộn. Những lần về
muộn này lại biến thành lý do để Gia Nam gây sự.Hầu như mỗi tối trở về
nhà, anh lại phải đối mặt với căn nhà vắng lặng và chăn chiếu lạnh lẽo.
Đinh Tuấn Kiệt dần dần không muốn về nhà, không muốn gặp vợ nữa. Dường
như anh chỉ tìm thấy cảnh gia đình ấm áp, những tiếng cười vui vẻ hạnh
phúc mà anh khao khát trong lòng ở nhà họ Lâm.Ban đầu một tháng anh tới
nhà họ Lâm một lần, sau đó chuyển thành một tuần một lần, tới giờ dường
như ngày nào anh cũng ghé chơi nhà họ. Ăn cơm tối xong, nếu không ngồi
nói chuyện với bà Lâm, anh lại bàn chuyện làm ăn với ông Lâm. Dần dần
Tiểu Nê cũng quên đi chuyên trước kia, cô lại nghịch ngợm và tiếp tục
vui vẻ với anh như xưa.Gia đình họ Lâm trở thành cảng tránh bão của anh. Sự thân thiết, mến yêu, lịch sự của mỗi người nhà họ Lâm vô tình đã an
ủi anh. Ở nhà họ Lâm rồi anh không còn muốn về nhà nữa, thường thì mẹ
nuôi phải nhắc anh mấy lần anh mới miễn cưỡng đứng dậy xin phép về.Sau
khi bà Lâm nghe chính miệng Đinh Tuấn Kiệt kể về sự mâu thuẫn, sự khác
biệt về thói quen sinh hoạt giữa anh với Gia Nam, bà cảm thấy họ khó có
thể sống chung với nhau dưới một mái nhà, với tư cách là mẹ nuôi bà giả
vờ thăm dò: " Hay là con thử li dị xem sao."Đinh Tuấn Kiệt sợ hãi mở to
mắt, trước đây anh chưa từng nghĩ, cũng như chưa từng dám nghĩ tới vấn
đề này." Không được! Con không thể...li dị cô ấy, con không thể có lỗi
với cô ấy được."Đinh Tuấn Kiệt đã nói như vậy, người nhà họ Lâm cũng
chẳng biết làm thế nào nữa. Mắt của Tiểu Nê lại hoe đỏ, cô càng ngưỡng
mộ anh. Tuấn Kiệt đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất vậy mà anh vẫn kiên quyết không để người mình yêu thương
phải chịu nỗi khổ như vậy. Tự dưng Tiểu Nê thấy buồn giống anh.Cuối cùng bà Lâm thở dài rồi than vãn: " Tuấn Kiệt à, thực ra mẹ rất hiểu tâm
trạng cảu vợ con lúc này, cô ấy sợ mất con đấy mà." Khi nói câu này bà
không biết vô tình hay hữu ý nữa đưa mắt nhìn ông Lâm Quốc Quần.Hết
tháng Mười, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.Bên ngoài lá cây ngô đồng
bắt đầu rụng lả tả trên mặt đất, mỗi lần có cơn gió thổi qua lại xào xạc bay là là trên mặt đất một đoạn.Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy mình giống như
chiếc lá vàng khô héo kia cứ phiêu bạt trong gió vậy.Gần đây anh cảm
thấy chán ăn bởi ngày nào Gia Nam cũng cho anh ăn các món nhiều dầu mỡ
như món móng giò cay, thịt hầm... cứ ăn vào anh lại cảm thấy ngấy tận
cổ...Đã vào đông, công việc càng lúc càng bận, anh cảm giác cứ về tới
nhà là đau vai mỏi lưng. Thế là anh nhắn tin cho Gia Nam bảo cô chuẩn bị một vài món ăn thanh đạm, sau cùng còn nhắc cô 6h30 thì xả sẵn đầy một
bồn nước nóng để anh về tắm rửa.Anh tưởng tượng cảnh vừa về nhà đã có
thể được tắm rửa để đỡ mỏi mệt, sau đó được húp cháo củ cải có bỏ ớt
xanh và trứng, bỗng dưng anh cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp biết
bao!Đinh Tuấn Kiệt mơ tưởng tới đây bất giác cảm thấy phấn chấn trong
lòng.Vừa tan làm, anh chen vội lên xe buýt rồi ba chân bốn cẳng chạy về
nhà. Ấn chuông cửa hồi lâu không thấy vợ, anh bồn chồn lấy chìa khóa ra
mở thì phát hiện trong nhà không có ai.Chắc Gia Nam đi mua thức ăn.Khi
kim đồng hồ chỉ sang con số 8h40, anh đã thầm nghĩ chắc có chuyện không
hay xảy ra. Anh vội vàng nhắn tin cho vợ, chờ mãi không thấy trả lời,
anh liền gọi điện, chờ mãi vợ anh mới nghe." Tiểu Kiệt à, em đang chơi
bên nhà bà Tiền. Anh về lâu chưa? Ừ muộn rồi. Được rồi, giục cái gì mà
giục, em sẽ về ngay."Cô cúp máy. Lúc vợ anh nói sẽ về ngay, anh còn nghe thấy tiếng va đập xào bài mạt chược.Anh lấy lại tinh thần chờ đợi vợ về nấu cơm.Khoảng một tiếng sau, cửa bật mở. Gia Nam vừa bước vào đã phàn
nàn hôm nay thật đen đủi...Đinh Tuấn