
Kiệt ngồi trước bàn ăn, lạnh lùng
nhìn cô vợ đã biến chất, anh cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với cuộc
sống." Sao hôm nay về sớm thê? Không đi gặp hồ li à?" Gia Nam cứ thản
nhiên đi qua mặt chồng. Cô ngồi xuống bàn rồi tự nhiên cầm lấy chiếc
điện thoại của Tuấn Kiệt trên bàn, cô thản nhiên mở điện thoại kiểm tra
tin nhắn cứ như chiếc điện thoại đó là của cô vậy.Đinh Tuấn Kiệt cố bình tĩnh rồi lạnh lùng hỏi: " Cơm của tôi đâu?"" Anh chưa ăn cơm à?" Cô hờ
hững hỏi, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa." Ồ hóa ra anh chưa ăn, em
đã ăn bên nhà bà Tiền rồi. Lát nữa nếu đói quá thì nấu bát mỳ mà ăn, em
đi ngủ đây."Đinh Tuấn Kiệt không nói gì, anh bực đến mức bóp chặt tay
khiến các khớp cứ trắng bệch ra. Anh cứ nhắc đi nhắc lại với bản thân,
cô ấy là Lý Gia Nam, vợ của anh, hơn nữa lại là ân nhân của hai ông cháu anh nên anh đã cố ghìm không cho cô một bạt tai.Đinh Tuấn Kiệt đang cố
gắng tự thuyết phục mình phải bình tĩnh thì giật thót mình khi nhìn thấy Gia Nam đứng bật dậy, tiếp đó nghe thấy một tiếng " bộp" trên bàn. Gia
Nam đã ném điện thoại của Tuấn Kiệt.Sau đó anh nghe thấy Gia Nam tru
tréo lên: " Trời ạ, tôi biết tỏng anh nuôi hồ li bên ngoài mà, sao đời
tôi lại khổ thế này chứ? Anh mở to mắt mà nhìn đây này! Nhìn cái tin
nhắn này, ôi trời ơi lại còn anh yêu nữa chứ...Tôi không còn muốn sống
nữa" Gia Nam vừa lu loa vừa vỗ đen đét vào đùi giống như bố cô chết
không bằng, rồi cứ tiếp tục làm ầm lên giống hệt mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ.Đinh Tuấn Kiệt giật lại điện thoại xem, nội dung tin nhắn như sau: " Anh yêu, hẹn anh 3h chiều gặp nhau tại phòng họp nhé, nhớ đấy
không gặp không về." Thì ra ông Vĩ khi thông báo cho anh giờ họp đã
đùa.Đinh Tuấn Kiệt nói với vợ: " Không phải như vậy đâu, mình hiểu nhầm
rồi, mình nghe anh giải thích..." Tuy nhiên kết quả vẫn bằng không.Gia
Nam không nghe, cô cứ vịn vào hai chữ "anh yêu" rồi khóc bù lu bù loa."
Anh đúng là đồ vô lương tâm, ban đầu ai đã đối tốt với anh? Là ai đã
sống chết đòi bà già này phải kết hôn? Bây giờ anh tới thế giới phù hoa
này lại thay lòng đổi dạ, anh đã hoàn toàn quên tôi, anh xem anh có xứng đáng với lương tâm của anh không? Anh vắt tay lên trán mà nghĩ xem tôi
đối tốt với anh như thế còn chưa đủ sao?..."" Thôi được rồi, được rồi,
mình nói nhỏ đi được không? hàng xóm nghe thấy sẽ không hay đâu!"" Anh
còn sợ người khác nghe được chuyện xấu của mình à?" Gia Nam chạy ra mở
cửa rồi tiếp tục chửi, mắng, gào thét, nhảy tưng tưng trông chẳng khác
gì người điên.Hầu như tất cả cư dân trong khu nhà đều ngó sang nhà anh
xem, những ngừơi quen biết với gia đình anh thì bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ. Gia Nam sinh ra và lớn lên ở nông thôn nên giọng nói đã rất to, bây giờ cô lại lu loa lên khiến cư dân sống trong khu nhà đối diện cũng phải tò mò chiếu đèn pin sang xem.Chẳng mấy chốc, cả khu nhà ầm ĩ cả lên.Đinh
Tuấn Kiệt lúc này vừa đói vừa bị vợ hiểu nhầm, lại bị bà con hàng xóm
láng giềng xúm đông xúm tới xem hai vợ chồng biểu diễn - rất giống với
xem xiếc khỉ, nỗi tức đang tích tụ trong lòng bỗng chốc kết hợp với
những uất ức đã tích tụ từ mấy tháng trước, rồi thì cái gì phải đến đã
đến, anh đùng đùng nổi trận lôi đình." Đồ đàn bà đanh đá! đồ chua ngoa! Ở ngoài có phụ nữ khác thì làm sao hả? Cô ấy đáng yêu hơn cô một ngàn
lần, có học hơn cô một vạn lần!" Đinh Tuấn Kiệt gầm tướng lên, tiếng hét của anh kinh thiên động địa khiến xung quanh yên lặng trở lại. Mọi
người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh chàng mọi khi rất nho nhã thế mà
giờ đây đang gân cổ quát nạt.Sau khi mắng vợ xong, Tuấn Kiệt giật lại
điện thoại rồi lách người xuyên qua đám người đang tụ tập trước cửa nhà
mình rồi lao vào màn đêm.Lúc chạy ra ngoài anh còn nghe thấy tiếng hét
thất thanh của vợ, nhưng anh không quay lại nhìn. Nỗi tức giận khiến anh thất vọng vô cùng về vợ mình. Thậm chí lúc đó anh đã muốn giết một ai
đó để xả hận.còn Gia Nam cũng chưa bao giờ thấy chồng tức giận như lúc
này, khi chồng cô hét tướng lên là anh có người phụ nữ khác, cô thực sự
đã bị sốc. Cô hoảng hốt đến mức lạnh hết sống lưng. Sau khi nhìn thấy
hành động bỏ nhà ra đi của chồng, cô đờ đẫn, hoảng loạn, đột nhiên không biết mình phải làm gì nữa, chỉ còn biết ngồi bệt trước cửa rồi khóc òa
lên.Đinh Tuấn Kiệt bước đi trên con phố náo nhiệt, anh cảm thấy mình
thật bất lực, tuyệt vọng. Hôm nay anh quyết định bỏ đi, nhưng liệu anh
có thể trốn được cả đời không? Khuôn mặt với cái miệng không ngừng khạc
nhổ của vợ cứ to dần lên trong tâm trí Tuấn Kiệt...Đinh Tuấn Kiệt cảm
thấy buồn buồn trên mặt, thì ra không biết từ lúc nào nước mắt đã tuôn
rơi. Đêm đã khuya, tôi đang thắc mắc không biết bên ngoài có gió không bởi
các tòa nhà cao tầng xung quanh đây đều bất động. Tôi đang ngồi trước
bàn, buồn bã viết báo cáo.Cái bàn kê sát cửa sổ, cửa sổ lúc này lại đang mở. Tôi cảm thấy không nóng cũng chẳng lạnh, nói chung tôi cảm thấy dễ
chịu. Ở thành phố Trùng Khánh này rất hiếm khi xuất hiện kiểu thời tiết
này, người Trùng Khánh rất quan trọng kiểu thời tiết này. Tôi đã đi dã
ngoại,