
vụ trọng án giết người, còn bị tạm giam 24 tiếng đồng hồ. May mà
sau đó ngàu Chủ tịch hội đồng quản trị Lâm Quốc Quần và Tiểu Nê đến làm
chứng, chứng minh trong thời gian một tháng xảy ra vụ án Đinh Tuấn Kiệt
đang ở Tây Tạng cùng với Tiểu Nê, do vậy anh có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi đã xác nhận Lý Gia Nam chết do
tự tử, hai mươi tám ngàu trước đó cô đã uống một lượng lớn thuốc ngủ dẫn tới tử vong. Cả căn nhà trừ hai dấu chân khả nghi ra vẫn chưa điều tra
được gì thêm.Sau khi xác nhận dấu chân lạ kia không liên quan tới Đinh
Tuấn Kiệt, phía cảnh sát còn hỏi tượng trưng một vài câu nữa, rồi giả
nhân giả nghĩa an ủi anh một vài câu chẳng có tác dụng khỉ gì, đại loại
như: Người đã chết rồi nên bớt đau buồn...sau đó để ngàu chủ tịch Lâm
dẫn anh về.Hai bố con ông Lâm còn đích thân đưa anh về tận nhà, Tiểu Nê
còn chùi rửa phòng sạch sẽ. Chốc chốc cô lại đưa mắt liếc xem Đinh Tuấn
Kiệt phản ứng thế nào, nhìn thấy anh rầu rĩ đau khổ cô cũng ngoan ngoãn
im lặng không nói gì.Ông Lâm Quốc Quần và Đinh Tuấn Kiệt cùng ngồi trên
sofa trong phòng khách, ông cũng không biết an ủi Đinh Tuấn Kiệt thế nào trước nỗi đau mất vợ, thậm chí ông cũng không hiểu được hiện tại anh
chàng góa vợ Đinh Tuấn Kiệt đang đau khổ hay đang cảm thấy mình được
giải thoát đây? Ông chỉ biết cho Đinh Tuấn Kiệt nghỉ phép một tháng để
dưỡng tâm. Sau đó ông còn nói những câu quan tâm thường thấy ở bậc cha
chú với con cháu đại loại như: " công việc vẫn phải tiếp tục, cuộc đời
vẫn tiếp tục, rồi dẫn con gái đi."Sau đó, Đinh Tuấn Kiệt cứ ngồi lì tại
chỗ, nếu mệt anh lại chợp mắt còn nếu tỉnh anh lại lờ đờ nhìn vô định về phía trước.Bỗng anh ý thức được mình lại cô đơn, mình đã từng là đứa
trẻ mồ côi khi nhỏ. Tình cảnh lúc này của anh thật giống với khi nhỏ, lẽ nào lại quay lại thời thơ ấu sao?Ngày ấy Đinh Tuấn Kiệt vẫn là một đứa
bé, luôn ngước mặt lên bầu trời xanh thẳm để cầu mong ông trời sẽ thương cho một cái bánh bao nhân thịt to trắng muốt...Lúc Đinh Tuấn Kiệt lên
bốn tuỏi, không một đứa trẻ nào trong cái thị trấn nhỏ này chơi với nó,
chúng nói nó là đứa trẻ mồ côi.Tại sao các bạn nhỏ lại ghét trẻ mồ côi,
thế nào là mồ côi? Đinh Tuấn Kiệt hỏi ông, ông rơm rớm nước mắt không
trả lời. Ôm đứa cháu vào lòng, ông thầm cảm than cho số mệnh của đứa
cháu nhỏ.Sau đó Đinh Tuấn Kiệt lại hỏi ông bố mẹ đi đâu.Ông liền chỉ lên trời, mắt nhòa lệ khẽ nói: " Ở trên trời."" Lên trời làm gì?" Đinh Tuấn Kiệt ngẩng đầu có ý muốn tìm bố mẹ." Đó là...là nơi bình yên nhất.""
Cách nhà có xa không ông? Tại sao mãi mẹ không về? Ông ơi cháu muốn lên
trời tìm họ! Cháu cũng muốn lên trời được không ông?"Những câu nói ngây
thơ của Đinh Tuấn Kiệt khiến ông càng buồn hơn, không nói lên lời.Đinh
Tuấn Kiệt rất khôn, nó thấy ông khóc thì không dám hỏi nữa. Rất lâu sau
đó nó mới biết bố mẹ nó vĩnh viễn không trở về nữa, một cô giáo tiểu học trong thị trấn nói cho nó biết."Thì ra Tuấn Kiệt đã mồ côi cả bố lẫn
mẹ." Đinh Tuấn Kiệt nghe nói vậy rất buồn, lầm lì không nói gì nữa, và
nó òa khóc. Cô giáo trẻ đó thấy đứa bé này thật đáng thương, bé thế mà
đã mồ côi cả bố lẫn mẹ, sự đau khổ lộ rõ trong mắt trẻ thơ khiến người
ta không thể không đau lòng. Cô dịu dàng ôm đứa trẻ vào lòng, ân cần nói với nó: " Khóc đi, cứ khóc đi! Cậu bé đáng thương của cô." Nói rồi cô
cũng khóc theo nó.Khóc xong, Đinh Tuấn Kiệt về nhà với ông, giả vờ như
không có chuyện gì xảy ra, nó lấy chiếc bánh cô giáo vừa cho mời ông ăn. Nó còn nói thêm bánh này ngon lắm, rồi lại ưỡn bụng ra khoe có ý cháu
đã ăn rồi, còn ăn rất no là đằng khác.Người ông đã tin lời cháu, bắt đầu nhai móm mém, Đinh Tuấn Kiệt ngồi bên nhìn ông ăn, luôn mồm hỏi ông ăn
có ngon không.Tối đó Đinh Tuấn Kiệt bị đói cả đêm. Bấy giờ nó mới bốn
tuổi, trong ký ức đó là lần đầu tiên nó nói dối.Vào cuối thập kỷ 70 ấy,
nhà nào trong thị trấn có thể ăn được một bữa no là đã tốt lắm ròi.
NGười ông muốn che mắt hàng xóm, Đinh Tuấn Kiệt còn nhớ ông luôn bảo
minh đem củi và cỏ khô vào bếp đốt, sau đó nhìn khỏi từ trong bếp nhà
mình bay ra ý nói với hàng xóm là nhà chúng tôi vẫn còn cái ăn.Thực ra
khi đó, một trận thiên tai đã cướp đi hai trụ cột chính trong nhà họ
Đinh, chỉ còn một già một trẻ, gia cảnh đã đến bước đường cùng.Về sau
hàng xóm đều thương cảm hai ông cháu, nhà nào có miếng ăn cũng mang cho
họ. Ông Đinh lúc đầu còn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy đứa cháu
nhỏ thân thể giầy còm khô đét và ánh mắt thèm thuồng mới mềm lòng, dù
sao Tuấn Kiệt vẫn còn là một đứa trẻ.Người trong thôn khi đó còn rất
chất phác nhân hậu.Mà người tốt bụng nhất chính là cô giáo trẻ ấy, cô
thường xuyên mua trứng gà rồi luộc chính đem cho Đinh Tuấn Kiệt - đứa
trẻ ưu phiền thường ngồi bên rìa đường ăn.Đinh Tuấn Kiệt vội vàng nói
cảm ơn chị rồi cầm quả trứng chạy như bay về nhà.Những năm sau này,
người giáo viên trẻ ấy mỗi lần nhớ đến cảnh tượng khi đó lại không kìm
được nước mắt. Một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, mà sao trên khuôn mặt thơ
ngây đó đã đầy vẻ tuyệt vọng như thế, có lẽ chính