
sự trái ngược mâu
thuẫn này đã kích thích lòng hiếu kỳ trong cô, cô quyết định tìm hiểu
đến cùng. Cảnh cô tận mắt chứng kiến đã làm thay đổi cả cuộc đời
cô.Trong căn nhà cũ nát tối tăm, bữa cơm được dọn ra. Đứa cháu trai thì
nói nó ăn no lắm rồi, có một chị ở bên ngoài đã cho nó ăn, còn cụ già
trên giường thì hiền từ nói ăn từ hôm qua vẫn còn ở trong bụng đây này,
chưa đói. Hai ông cháu đùn đẩy cho nhau, nhất định không ai chịu ăn quả
trứng đó.Chỉ có thế thôi, một quả trứng gà.Đứa trẻ đang tuổi lớn, cần có đầy đủ dinh dưỡng, người ông nhất định không ăn để dành cho cháu. Người ông đi lại khó nhọc, sức khỏe kém, cần có đầy đủ dinh dưỡng để duy trì
sức khỏe, đứa cháu không nỡ ăn để nhường cho ông. Cuối cùng không ai
chịu ai, hai ông cháu chia quả trứng ra cùng ăn, một người ăn lòng đỏ,
một người ăn lòng trắng, rồi mỗi người uống một bát nước to. Lấy nước
cho ông rửa tay xong đứa bé đỡ ông nằm xuống và đắp chăn cho ông. Nó co
quắp nằm vào một góc giường rồi ngủ thiếp đi.Trong nhà hai ông cháu vừa
ăn xong một bữa " đại tiệc", đứa cháu dựa vào ông để nghe kể chuyện vẻ
mặt rất mãn nguyện. Không ai hay biết lúc đó một cô gái mới 20 tuổi, là
giáo viên tiểu học đang đứng ngoài cửa mặt đầm đìa nước mắt. Lần đâu
tiên cô tận mắt chứng kiến một cảnh tượng thương tâm như vậy.Hai ông
cháu thật đáng thương! CHính giờ khắc đó cô đã quyết định nhận nuôi Đinh Tuấn Kiệt và chăm sóc ông cụ.Cô giáo vừa tròn 20 tuổi đó chính là Lý
Gia Nam. Khi đó cô đâu nghĩ quyết định này làm thay đổi cả cuộc đời
mình. Lý Gia Nam sinh ra trong một gia đình cán bộ, bố là huyện trưởng,
từ nhỏ bốn anh chị em trong nhà đã được sống trong cảnh sung túc, chưa
hề biết đói rét. Gia Nam là con út. Cô vừa tốt nghiệp trung học chuyên
nghiệp, được cử đến dạy ở trường tiểu học của thị trấn này. Bản tính
hiền lành nhân hậu, nên cô được mọi người trong thị trấn này quý mến.Vì
thế khi nghe cô em gái nhỏ nhất nhà - Gia Nam đột nhiên có ý định nhận
nuôi một đứa trẻ mồ cô, anh hai cô ngây người ra, nhất quyết không đồng
tình, tối ngày bảo các anh các chị em khác thay nhau đến khuyên nhủ,
phân giải cho cô thấy lẽ thiệt hơn, bởi nhận nuôi một đứa trẻ khôn lớn
thành người không phải là một việc đơn giản, với một cô gái trẻ chưa
biết hôn như Gia Nam thì càng khó khăn hơn, giống như bắc thang lên trời vậy." Nó lại khôngphải là con đẻ của tao, dựa vào cái gì mà bảo tao
phải nuôi nó!" Cuối cùng ông bố nổi trận lôi đình quát to.Gia Nam cương
quyết ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa, đúng lúc ánh nắng vừa dọi thẳng
vào mặt, cô quay đầu lại tỏ vẻ khinh thường rồi nói với cha: " Nó cũng
không phải là người thân của con, nhưng con vẫn quyết định nhận nuôi nó! Còn nữa, con mong bố hãy nhớ đến địa vị của mình là gì. Con cầu mong
một ngày nào đấy, nếu bố nhìn thấy một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ đang nhìn bố với ánh mắt tuyệt vọng, bố sẽ nói với nó: Ta là huyện trưởng,
ta chính là cha cháu..." Gia Nam nói chưa dứt câu, ông bố đã đóng sầm
cửa lại, đồng thời nói vọng ra: "Tự mày muốn từ lão già này, lão già này không có loại con như mày!" Giọng ông rất to át cả tiếng khóc của bà
mẹ.Sau đó Gia Nam bỏ đi khỏi nhà trong sự dị nghị của hàng xóm. Trong
lòng cô ý thức rõ một điều, kể từ thời khắc đó mình đã cắt đứt quan hệ
với gia đình chỉ vì một đứa trẻ mồ côi.Khi đó Gia Nam không hề đắn đo
suy nghĩ liệu mình làm như vậy vì một đứa trẻ mồ côi có đáng không. Cô
chỉ thấy mình đang làm một viêc mà mình cho là tốt. Mỗi lần Tiểu Kiệt
lanh lợi đáng yêu vui mừng cảm động gọi cô bằng "chị", trong lòng cô vui sướng vô cùng.Đinh Tuấn Kiệt ngước khuôn mặt trẻ thơ ngắm nhìn hai bím
tóc đuôi sam của người chị đầy vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt hồn nhiên, giọng nói trẻ thơ không dám tin đó là sự thật, nó khẽ hỏi:" Thật ư? Sau này
ngày nào chị cũng sẽ nấu cơm cho ông em ăn ư? Ngày nào cũng vậy ư?"Cụ
già mắt nhòa lệ, vô cùng cảm kích nói với cô gái chưa chồng tốt bụng
này: " Cháu gái nhân hậu à, ông già rồi chẳng biết sống chết nay mai,
nhưng A Kiệt còn nhỏ quá, nếu như ông có mệnh hệ gì thì phiền cháu thay
ông chăm sóc nó! Nó đáng thương lắm! Đứa cháu tội nghiệp của ông, cháu
ngoan của ông!"" Ông cứ yên tâm, từ nay về sau cháu cũng là cháu gái của ông mà!" Gia Nam bước lên ngồi xuông bên giường nói.Từ đó về sau Gia
Nam dựa vào số tiền lương ít ỏi của mình để nuôi một nhà ba khẩu. Cuộc
sống tuy vẫn nghèo khổ như trước nhưng Tuấn Kiệt thông minh ngoan ngoãn, ông cụ hiền từ, cộng thêm Gia Nam chăm chỉ ôn hòa nên không khí trong
gia đình lúc nào cũng thuận hòa êm ấm, không ngớt tiếng cười. Lý Gia Nam buổi sáng đi dạy sớm, làm tinh tươm mọi việc trong nhà, rồi dẫn Đinh
Tuấn Kiệt cùng đến trường. Cô dạy ở lớp nào lại cho Đinh Tuấn Kiệt ngồi
cuối lớp đó, để nó chơi một mình. Buổi trưa lại vội vàng về nhà nấu cơm, chiều lại đến trường dạy học.Tính toán sắp xếp như vậy, để cô vừa có
thể chăm sóc tốt cho ông, vừa có thể trông nom được Đinh Tuấn Kiệt - một đứa trẻ đang trong thời kỳ hiếu động. Những dịp cuối tuần hoặc ngày
nghỉ cô mới có thời gian ở bên hai ông ch