
gắng
học cho thật tốt. Nhưng một lại sau, nó lại làm một việc ngu xuẩn khiến
nó hối hận cả đời.Các bạn học sinh trên huyện giàu hơn học sinh dưới thị trấn rất nhiều, họ mặc quần áo mới, có bố mẹ đưa đến nhập học bằng xe
hơi, thậm chí có đứa còn có cả xe riêng đưa đón.Nhìn bộ quần áo nhà quê
mình đang mặc, lại ngước nhìn chị Gia Nam khuôn mặt rạng ngời - chị ấy
còn nhà quê hơn mình!Trong lòng Đinh Tuấn Kiệt có vẻ hơi khó chịu, nó
cúi đầu đi thẳng lên phía trước, nó nghĩ thật xấu hổ, thật mất mặt. Nó
thậm chí còn muốn giật tay ra khỏi bàn tay của chị Gia Nam, nhất là khi
thấy chị đi đôi giày cỏ, nó giả vờ không quen chị.Mất mặc quá! Nhìn là
biết ngay người nhà quê! Nó cảm giác như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào nó, mặt nó đỏ như gấc.Chính những suy nghĩ và hành động đó đã khiến Đinh
Tuấn Kiệt sau này tự xỉ vả mình không biết bao nhiêu lần.Nhưng khi cùng
các bậc phụ huynh khác đến văn phòng xếp hàng chờ nộp học phí, nhìn
người chị thân thương của mình trên tay cầm một xấp tiền lẻ, Đinh Tuấn
Kiệt như muốn bật khóc. Khi các bậc phụ huynh khác trên tay là một tờ
tiền rất to, thì trên tay chị là những đồng tiền giấy, hai xu, năm xu,
nhàu nát cũ kỹ, trên mỗi đồng tiền còn in dấu mồ hôi nước mắt của chị.
Rõ ràng là số học phí này phải gom nhặt chắt bóp rất khó khăn mới có
được." Ôi dào! Không thể đổi thành tiền chẵn được à? Như vậy làm sao tôi đếm được?" Thầy giáo chủ nhiệm lớp nhăn mặt nhíu mày tỏ vẻ không hài
lòng."Dạ, dạ, thưa thầy! Thật xin lỗi thầy ạ! Lần sau nhất định sẽ đổi
ạ..."Chị phải cúi đầu, khom người nói những lời dễ nghe trước mặt thầy
thì mới qua được cửa này, khiến các bậc phụ huynh xung quanh được một mẻ cười.Khi đó Đinh Tuấn Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh văn phòng
nước mắt lưng tròng. Nó mấy lần định đứng dậy gào thật to: " Các người
có biết, chị ấy là con gái của huyện trưởng đó!" nhưng đã kìm lại
được.Nó nắm chắc nắm đấm nhỏ của mình, nó hiểu đôi giầy mới nó đang đi
tiêu mất không biết bao đêm thức trắng của chị...nó thấy mình thật bất
hiếu.Khi đưa Gia Nam ra cổng, Đinh Tuấn Kiệt một lần nữa đứng trước cổng trường trong lòng tự thề: Sáu năm sau, khi ra khỏi chỗ này mình phải là một sinh viên ưu tú! Gia Nam dùng một hào duy nhất còn lại để mua cho
Đinh Tuấn Kiệt một cân táo, sau đó nhắc lại một lần nữa những lời dặn dò đã nói hàng trăm lần rồi mới đi bộ về nhà.Đinh Tuấn Kiệt nhìn theo dáng của người chị thân yêu, người còn gần hơn cả mẹ đẻ khuất dần trong đám
đông, bất giác không cầm được nước mắt, nó bật khóc nức nở.Bao nhọc nhằn vất vả Tiểu Kiệt mới vào được trung học, gánh nặng trên vai Gia Nam
càng nặng thêm. Ban ngày cô lao vào kiếm tiền, cố gắng để dành thêm một
ít, đêm đến đặt lưng xuống giường, bất chợt nhìn xuống đôi tay khô ráp,
cô giật mình nghĩ đến nhan sắc tuổi trẻ của mình đã âm thầm tàn phai
trong ngôi nhà này. Lẽ nào mình phải sống độc than cả đời? Ông vẫn
thường xuyên khuyên cô, nhân lúc còn trẻ, nhanh chóng nghĩ đến chuyện
đại sự của đời người, nếu không sẽ lỡ mất.Thực ra nếu dựa vào nhan sắc,
phẩm hạnh, gia thế mấy năm trước của Gia Nam, những chàng trai theo đuổi cô đếm không xuể. Chỉ vì sau này nhận nuôi hai ông cháu, liệu có ai
bằng lòng nuôi không hai người ăn theo ấy? Một vài người có ý theo đuổi
nhưng xũng chỉ được vài ngày là bị gia đình ngăn cản. Chuyện hôn nhân
của cô vì thế cứ lầm lũi qua đi.Trước đây Gia Nam còn trẻ, chưa vội nghĩ đến chuyện này, cô cho rằng mấy anh chàng đó ngay cả chí đàn ông, sự
hoài bão cũng không có thì lấy họ - những người cô coi khinh, để làm gì
kia chứ? Dần dần, tuổi xuân trôi qua, người theo đuổi cũng ít đi, Gia
Nam thậm chí còn có ý định cả đời này sẽ không kết hôn nữa. Cô đâu ngờ,
khi Đinh Tuấn Kiệt học lớp 8 và mình đã tròn 30 tuổi lại vẫn có một "
mối tình đầu" khó quên.Hôm đó Gia Nam ra bờ sông giặt quần áo, cô giặt
ba tiếng đồng hồ mới xong thùng quần áo của cả nhà. Khi đó đúng hạ tuần
tháng Năm, chuẩn bị vào hè nên mặt trời cũng đã bắt đầu chói chang, đến
gần trưa thì nắng càng gắt. Gia Nam tay ngâm dưới nước, mặt bị ánh nắng
rọi vào, mồ hôi chảy ròng ròng. Gia Nam chỉ nghĩ giặt mau mau về nhà, cô đâu biết có một đôi mắt đang dõi nhìn cô từ phía sau, đôi mắt ấy đã để ý cô từ rất lâu rồi.Nước sông trong tận đáy, những bông hoa nước tròn
trịa trắng xóa, bắn tóe lên theo từng động tác của cô, chúng bắn lên
chiếc áo vải hoa màu xanh lam cô đang mặc, lại bắn lên chiếc dây màu đỏ
tết hình con bướm buộc trên hai bím tóc cô, bắn vào mắt cô, cô duyên
dáng đưa tay áo lên lau. Ánh nắng chiếu xuống mặt sông lấp lánh, ánh
nắng chiếu lên người cô cũng lấp lánh ánh vàng. Trong con mắt của họa sĩ Hà Thanh,người con gái đang giặt quần áo bên bờ sông giống như một nàng tiên nữ như đang ngồi soi bóng trên mặt nước.Gia Nam khi đó tuy đã 30
tuổi, nhưng so thân hình bé nhỏ nên vẫn còn rất mềm mại uyển chuyển,
khuôn mặt vốn đã rất thanh tú, thêm vào đó là động tác giặt quần áo
nhanh nhẹn thành thục, khiến Hà Thanh thầm ví cô với con chim yến xanh
còn sót lại trong một ngày tràn ngập ánh nắng. Anh