
của hắn,
nàng rất thích thân thể hắn(Z:sắc nữ a *ôm mặt*) giống tác phẩm nghệ
thuật được tỉ mỉ tạo hình, mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một đường cong đều
tràn ngập mạnh mẽ cùng hấp hẫn.
Lần đầu tiên chú ý tới hắn, là ở thật nhiều năm trước, trong tiếng
người ồn àotranh tài khoe sắc, hắn trông thật nhàn nhã lại phát ra khí
thế xuất chúng, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mặt của hắn anh tuấn như pho tượng, ngũ quan khắc sâu nổi bật, đôi
mắt sâu sắc,con ngươi đen láy, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ý
vị sâu xa, làm tất cả nữ nhân trông thấy đều tò mò, muốn biết dưới nụ
cười thâm sâu kia là bí mật gì.
Mà nay, bí mật của hắn là nàng.
Tay nàng dao động ở trên người hắn tinh tráng, ngực, thắt lưng, một
đường không mục đích đi xuống, trong khi nàng xoa hắn, dĩ nhiên dục vọng bắt đầu hết sức bừng bừng phấn chấn, Lam Thư Đình chậm rãi tỉnh dậy.
Đôi mắt còn mang theo buồn ngủ, cùng với vài phần dục niệm thức tỉnh, hắn nhìn chằm chằm nàng.
“Sớm nha.” Nàng cho hắn một cái cười ngọt ngào.
“Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ nhiều thêm một chút?” Giọng nói của hắn gần như mất.
“Chính là tỉnh thôi.” Vi Mẫn nhăn cái mũi. “Đại khái bởi vì em đã đói bụng, đói đến tỉnh.”
Lam Thư Đình ở nhà sống an nhàn sung sướng, ngay cả trước kia đến
California đọc sách, đều có quản gia đi theo, nhưng đại thiếu gia ở
trước mặt Vi Mẫn, lại trở thành quản gia của nàng, bữa sáng đều là hắn
phụ trách chuẩn bị giúp nàng.
“Muốn ăn cái gì?”
“Trứng xào,thịt hun khói, nước trái cây, bánh sừng bò nóng……”
Đồ ăn còn không có nói xong, Lam Thư Đình đã muốn đứng dậy chuẩn bị
làm, bất quá, lập tức đã bị cánh tay tuyết trắng tóm trở về. …..Hắn xoa
xoa môi,chỗ vừa được in một dấu hôn.
“Trước nói cảm ơn anh.”
Lõa nam đẹp mắt ngồi ở mép giường, nhìn nàng, không nói lời nào.
Vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, hai má lộ ra thản nhiên đỏ ửng, ánh
mắt như có sương mù, môi đỏ mọng đầy đặn, tóc quăn dài rối tung ở trên
gối, tư thái, ngữ điệu, vẻ mặt, khắp nơi biểu hiện là một nữ nhân hoàn
toàn bị sủng ái quá.
Không biết vì sao, Lam Thư Đình có loại ảo giác, quyền lực nằm ở
trong tay nàng một nữ vương; Mà hắn, chính là bị nữ vương truyền chỉ
tiến cung hầu hạ — đúng vậy, nam sủng!
Vì sao chính mình lại nghĩ như vậy…… Nên nói như thế nào, bị coi thường?
Hắn bên người không phải không có các nữ nhân xinh đẹp khác, sự thật
là, hắn chưa bao giờ tích cực lấy lòng ai, càng đừng nói là sắc mặt ủy
khuất chính mình đi hầu hạ nữ nhân, thậm chí cho cuộc sống ở chung.
Đương nhiên, Lam Thư Đình cũng không phải cá tính công tử,thiếu gia,
hắn luôn luôn đi vô vi mà trị lộ tuyến, hợp tắc đến không hợp tắc tán(ý
là hợp thì chơi không hợp thì thôi), mọi người thoải mái vui vẻ là quan
trọng nhất, không cần cố sức miễn cưỡng cái gì.
Nhưng là cứ về miền Đông,lại chạy sang miền Tây,chạy qua chạy lại nói như thế nào cũng không thoải mái nha!
Mà hắn, hai năm thật sự đã làm như vậy.
Hai mươi sáu tuổi, bằng cấp cao, thu nhập cao, hơn nữa dựa vào thế lực nhà hắn cùng diện mạo, vì sao còn muốn tự vất vả như vậy?
Nữ tử này, rốt cuộc có cái mị lực gì hơn người?
Hắn thật sự không nghĩ ra.
“Làm sao vậy?” Thấy hắn đã lâu không nói lời nào, chính là chỉ nhìn
mình, Vi Mẫn nhịn không được lại duỗi tay đi sờ hắn. Đôi tay ngọc ngà
tuyết trắng trượt trên da thịt ngăm đen, theo cánh tay, đến bả vai, đến
ngực…… Vi Mẫn nheo lại mắt, bộ dáng hảo kiều mỵ hảo thỏa mãn.
Chỉ là nhìn nàng như vậy, mà ngực hắn cảm thấy nóng nóng, hoặc là, toàn thân đều bắt đầu nóng.
Chính mình nhất định là có vấn đề. Lam Thư Đình lắc đầu, không nghĩ lại tốn nhiều cân não suy nghĩ.
Hắn cầm tay nhỏ bé không an phận của nàng, kéo đến môi hôn một chút, “Muốn uống nước trái cây gì?”
“Liễu chanh…… A, trong nhà hình như đã hết. Gần đây em bận,quên không đi mua……” Nói xong, Vi Mẫn cũng ngồi dậy, một mặt dụi dụi mắt, chuẩn bị xuống giường. “Em sẽ đi mua,anh nghĩ……”
Kết quả nàng bị hai bàn tay của Lam Thư Đình ôm trở lại trên giường. “Anh đi,em có thể ngủ tiếp một chút.”
Xem nàng bộ dáng vẻ mặt buồn ngủ, là biết nàng không ăn ngủ đủ, cũng
khó trách, tối hôm qua hắn cơ hồ không làm cho nàng ngủ yên, triền miên
cùng nàng cả một đêm.
“Ân…… Được rồi.” Cung kính không bằng tuân mệnh. Vi Mẫn đánh một cái
ngáp to, ngoan ngoãn để hắn giúp chính mình đắp chăn, vừa ấn vừa hôn
lên bờ vai trần của nàng, muốn nàng chợp mắt ngủ bù.
Đơn giản tắm xong, Lam Thư Đình thân thể nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, hắn tính toán. Giúp nàng lo liệu bữa sáng phong
phú một chút, trước uy nàng ăn no, sau đó nói không chừng có thể dỗ đại
tiểu thư nàng cùng hắn đi ra ngoài một chút. Thời tiết hôm nay không tệ, hơn nữa hắn trở về miền Đông ,máy bay bay lúc chạng vạng tối, cho nên, hẳn là không có vấn đề.
Cho dù không ra ngoài, ở nhà ưu nhàn nói chuyện phiếm cũng tốt, hắn
cũng muốn hưởng thụ cảm giác Vi Mẫn dán vào hắn làm nũng. Hơn nữa trong
thời gian hai người trưởng thành, công tác ngành học đều cùng loại, vẫn
là đồng giáo đồng hệ học trưởng học muội, đề tài để bàn không ít, cái gì đều có thể tán gẫu.
Vi Mẫn