
hoàn toàn không phải cô gái im lặng hướng nội, cho dù dày như
hắn, cũng căn bản không cần sợ tẻ ngắt, cùng nàng nói chuyện là đủ rồi.
Huống chi, hôm nay còn có chuyện trọng yếu, cùng với nàng hảo hảo nói chuyện.
Chuyện tình.
Newyork là trung tâm tài chính, không chỉ ở nước Mỹ, mà còn là trên
toàn cầu. Vi Mẫn lấy bằng thạc sĩ thương quản, thông minh có khả năng
như nàng, tuyệt đối sẽ không nguyện ý sau khi tốt nghiệp đến công ty ba
ba làm trợ lý, chắc chắn muốn đi ra ngoài lăn lộn, thử xem năng lực
chính mình.
Kia đến Newyork không phải vừa vặn sao? Nhất thạch hai điểu, nhất tiễn song điêu.(một mũi tên trúng hai mục đích.)
Nghĩ đến có thể mỗi ngày gặp mặt, ôm lấy thiên hạ xinh đẹp đi vào
giấc ngủ, tỉnh lại ở bên người nàng, cùng nhau nghênh đón nắng sớm…… Lam Thư Đình tâm tình theo mỗi bước chân giống nhau, đều nhẹ nhàng lên.
Phục vụ nữ vương muốn uống nước chanh, lại thuận tiện mua cho chính
mình, Lam Thư Đình trên đường trở về , bước đi vẫn là giống nhau không
nhanh không chậm, nhìn như không chút để ý, bất quá trong đầu là các
loại suy nghĩ, không ngừng tưởng tưởng các cách nói cùng lý luận.
Muốn dỗ tiểu thư cùng hắn đến Newyork, cũng không đơn giản như vậy.
Vi Mẫn lớn lên ởSan Francisco, xa nhà nhất là bốn năm đại học, bất quá
không đến một giờ xe. Ở nhà là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, sủng đến
chết, hỏi han ân cần không nói, ăn ngủ đều được thu xếp hảo hảo. Như vậy một đóa hoa hồng nuông chiều, muốn di thực đến địa phương mùa đông băng thiên tuyết địa(tuyết rơi đầy trời,phủ trắng mặt đất)……
Nhưng Lam Thư Đình có tự tin, có thể nuôi dưỡng và chiều chuộng tốt một gốc cây Hoa nhi xinh đẹp.
Trở lại nhà trọ, còn không có lên lầu, Lam Thư Đình liền phát hiện cái không đúng.
Bên cạnh xe của Vi Mẫn,có đỗ một chiếc xe thể thao khác, là của em trai nàng Vi Tiệp.
Vi Tiệp đến đây?
Hắn không có lập tức lên lầu, trước tìm di động, gọi điện thoại lên.
“Không,mẹ mình phái Vi Tiệp đến giúp mình thu dọn”.” Vi Mẫn rất nhanh tiếp, khẩu khí là cố ý giả vờ thoải mái. “Ngượng ngùng, mình bận một
chút, trễ một chút gọi lại cho cậu nha!”
Hắn đương nhiên nghe được ý của nàng — an tâm chờ một chút, trước không cần đi lên.
Vốn Lam Thư Đình ngay từ đầu còn không sao cả, lững thững đi đến đằng sau nhà trọ, là một bãi đỗ xe khác, tìm bậc thang ngồi xuống, ưu nhàn
rút một điếu thuốc, chờ đợi.
Này có lẽ sẽ chờ khoảng nửa giờ. Thuốc hút gần hết, nước chanh bị hắn uống hết một nửa, Vi Mẫn vẫn là không gọi điện thoại đến bảo hắn lên
lầu.
Nhẫn nại đã hết,hắn phát điên ! Lam Thư Đình lại gọi điện thoại đi lên.
“Xong ngay thôi…… Này nọ thật nhiều nha.” Vi Mẫn nói xong, bất quá,
rõ ràng cảm giác được đối phương mang theo tức giận trầm mặc, nàng hạ
giọng, không cho Vi Tiệp nghe được đối thoại, “Anh ở nơi nào? Hắn sắp đi rồi.”
“Hoa viên nhỏ.” Hắn lạnh lùng nói. “Em có thể hay không nói cho anh
biết, vì sao anh phải trốn em trai em như vậy? Hắn đối với anh có ý kiến gì sao?”
“Không, không phải…… Vi Tiệp,em nói cái gì? Phải giúp vận chuyển,
được rồi,chị qua đây.” Vi Mẫn đột nhiên đề cao tiếng nói đáp lại em
trai, sau đó, vội vàng chấm dứt trò chuyện . “Em sẽ đuổi hắn đi,anh chờ 5 phút a.”
5 phút sau, điện thoại chưa thấy, mà là Vi Mẫn chính mình chạy xuống dưới.
“Vi Tiệp rốt cục đi rồi, hắn giúp em trước đem một ít đồ trở về.”
Nàng vẻ mặt vô tội, “Thật có lỗi, em cũng không biết hắn sáng sớm đột
nhiên chạy tới, là mẹ gọi hắn đến, thật sự.”
Lam Thư Đình vẫn như cũ ngồi ở bậc thang, không có đáp lại, sắc mặt
như thường. Chỉ có nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong đôi tuấn mâu của
hắn, có một cỗ tức giận.
“Anh tức giận?” Vi Mẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, mắt to sáng
ngời sốt ruột nhìn hắn “Em thật sự không nghĩ tới hắn đột nhiên đến……”
“Anh hy vọng em có thể giải thích một chút.” Hắn thản nhiên mở miệng. “Em đã hai mươi tư tuổi, đã tốt nghiệp, còn sợ ba mẹ mắng? Nếu em về
sau đến Newyork ở cùng anh, có phải hay không cũng muốn lừa ba mẹ nói
không có chuyện này?”
Nữ nhân da mặt được dát bao nhiêu bạc,giải thích như thế nào nam sinh mới có thể biết? Huống chi, ngoại hình cá tính Vi Mẫn giống như vậy,
ai cũng sẽ không tin tưởng nàng xấu hổ thẹn thùng, có chuyện gì không
thể mở miệng.
Nàng là cố tình sao.
Vi Mẫn trừng lớn mắt, “Em muốn đi Newyork? Ai nói?”
Không nghĩ tới là ở tình huống như vậy nói ra…… Nhưng nếu đã nói,
Lam Thư Đình đơn giản tiếp tục : “Em đã tốt nghiệp,không phải là chuẩn
bị đến Newyork công tác sao?Anh nhớ rõ chúng ta đã thảo luận qua.”
Vi Mẫn trừng mắt hắn, “Chúng ta là thảo luận quá, nhưng là em không nhớ rõ em có đáp ứng.”
“Em nghĩ tiếp tục như vậy ,không thay đổi” Lam Thư Đình nheo lại mắt, quang mang nguy hiểm ở mâu trung lóe ra.
Vi Mẫn không có trả lời. Nàng có điểm chột dạ.
Lam Thư Đình thấy nàng không có trả lời, hắn chỉ cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đứng lên, hắn cũng không nói thêm nữa, chuẩn bị lên lầu.
Vi Mẫn cũng vội vàng đứng lên ôm lấy hắn từ đằng sau, thân mình ôn nhuyễn yểu điệu kề sát thân hình cứng ngắc của hắn.
“Không cần tức giận……” N