
hạm vào vật cứng rắn biểu thị rõ ràng công khai dục vọng của hắn.
“Không cần.” Rõ ràng hơi thở đã muốn loạn, ánh mắt sương mù càng dày
đặc. Nàng chống tay đẩy trong ngực rộng lớn đè nặng nàng, “Em chỉ muốn…… Giống như vậy ôm là tốt rồi. Hơn nữa…… Hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?” Nhu cầu bị cự tuyệt, dù cho nam nhân tính tình tốt thế nào giờ phút này cũng đều khó chịu.
“Hơn nữa anh đã muốn…… Đã muốn một lần.” Nhìn hắn mày rậm, một bộ
biểu tình “Sao? Em quá coi thường anh”, Vi Mẫn mặt ửng đỏ, tựa tiếu phi
tiếu kiều nghễ liếc mắt hắn một cái. “Cho anh muốn như thế nào liền như
thế nào…… Anh một chút sẽ ngấy.” (Z:ai da,so sánh mình như thịt gà a)
Ngấy?
Nàng đang nói cái gì chê cười? Trêu chọc một chút, tình trạng của hắn đang rất khẩn cấp, nàng chẳng lẽ nhìn không ra?
Một tay chống đỡ trong ngực hắn ấm áp cứng rắn, một tay khác che
miệng hắn lại, sắc mặt của hắn đã muốn đen đến có thể hóa trang thành
bao thanh thiên, tiểu thư nàng còn không sợ chết, in lại một cái hôn khẽ an ủi.
“Ma nữ.” Nghiến răng nghiến lợi thật sự rất không giống phong cách
Lam Thư Đình. Bất quá, đừng nói là Lam Thư Đình, cho dù thánh nhân cũng
sẽ bị nàng bức điên.
“Anh sẽ không bắt buộc của em, đúng hay không?” Nàng không biết rốt
cuộc là thiên thần hay tà ác, nói xong cười dài, đôi mắt hiện lên một
tia thần sắc khiêu chiến.
Lam Thư Đình đương nhiên tiếp chiêu.
Nàng có bản lĩnh kêu ngừng, Lam Thư Đình cũng không vì thế mà để yên, xem ai có thể chống đỡ đi!
Trên chiếc giường rộng thênh thang, ngọt ngào lại lần nữa tuyên chiến.
Sau đó,không gian rơi vào yên tĩnh đến 6 giờ sáng hôm sau……
Hôm sau, nắng sớm chiếu rọi, đang mơ mơ màng màng,Vi Mẫn yêu kiều còn mang theo nồng đậm buồn ngủ, nàng bị đánh lén.
“Anh như thế nào…… Như vậy…… Ân…… Chán ghét……” Chỉ có một cái đồ ngủ
mỏng manh, đương nhiên đã sớm bị cởi, Vi Mẫn trần như nhộng bị áp chế,
bị chiếm lĩnh, nàng thở gấp, mềm mại đáng yêu oán giận.
Tuy là oán giận, nhưng nàng gắt gao bám vào bả vai cường kiện, đùi
ngọc cuốn lấy thắt lưng của hắn, lớn mật hùa theo thế tấn công của hắn,
của nàng ướt át trắng mịn cũng vụng trộm nói rằng chờ mong kéo dài cả
đêm.
“Hư, ngoan ngoãn.” Trầm thấp dụ dỗ ,tiếng nói khàn khàn gợi cảm, làm
cho Vi Mẫn vốn thần trí rất không thanh minh, càng thêm mơ hồ mê man.
Rốt cuộc ai thua? Ai thắng?
Càng ngày tiếng thở dốc của nam nhân,tiếng nữ nhân than nhẹ càng gia tăng, đã muốn không ai để ý.
“Anh lại thừa dịp em chưa chuẩn bị!”
Ở nhà ăn bên cạnh tòa nhà Lam thị, có ánh đèn ấm áp, có rượu ngon,
nếu trước mặt mỹ nhân không thở phì phì lên án, hoàn cảnh này sẽ càng
lãng mạn.
Lam Thư Đình nâng chén, chén rượu nhộn nhạo thứ chất lỏng lóe ra ánh
sáng màu hổ, bạc môi của hắn gợi lên một chút ý vị sâu xa cười.
Sáng sớm hưởng thụ qua một hồi triền miên tận tình tận hứng, Lam Thư
Đình tinh thần hưng phấn đi làm, mà Vi Mẫn còn lại là đi dạo Newyork,
bốn phía chọn mua này nọ, đến chạng vạng cùng hắn chạm mặt ăn cơm, vẫn
là tức giận.
Xem nàng bộ dáng ánh mắt trừng thật to, hai má đỏ bừng, cho dù phát
hỏa, cũng vẫn xinh đẹp khả ái như vậy, nếu không e ngại trước công
chúng, Lam Thư Đình thật muốn đem nàng một phen kéo tới bế nàng ngồi
trên đùi, sau đó hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn môi hồng nhuận kia,
làm cho nàng rốt cuộc không có biện pháp oán giận nữa.
“Anh không cần dùng cái loại ánh mắt buồn nôn này nhìn em.” Vi Mẫn
đương nhiên biết nam nhân này đang nghĩ cái gì, cặp mắt câu hồn kia của
hắn, nói có bao nhiêu phá hư còn có nhiều phá hư. “Anh rất đáng giận!
Mỗi lần đều như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
“Tiểu thư,em gần như cái gì cũng chưa mặc nằm ở trong lòng anh, còn
kỳ vọng anh thật sự chịu đựng không chạm vào em?” Hắn thản nhiên nói:
“Nếu anh thật sự có thể không chạm vào em,em mới nên bắt đầu lo lắng
hạnh phúc hôn nhân nửa đời sau……”
“Câm mồm!” Nàng thật muốn lên tiếng thét chói tai, bất quá trong nhà
ăn người thật sự không ít, đưa tới sự chú ý cũng không tốt, nàng chỉ có
thể dùng ánh mắt hung ác nhất trừng mắt nam nhân tâm tình nhàn nhã này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đây tối hôm nay ngủ phòng khách?”
“Không bàn nữa.” Vô cùng đơn giản, hai chữ từ chối. “Đừng quên, anh
là tình nhân hợp pháp của em, anh có quyền lợi yêu cầu em chấp hành
nghĩa vụ.”
“A — không cần nói nữa!” Nàng ghé vào trên bàn. Ác mộng này rốt cuộc
khi nào mới có thể biến mất? Uống say đến quên trời đất, chẳng lẽ cả đời cũng không kết thúc sao?
“Dù sao chính là thói quen trước tiên mà thôi, chẳng lẽ về sau chúng
ta ở cùng một chỗ, em còn muốn sắp xếp bảng giờ giấc, khi nào thì có thể ôm em, khi nào thì không được sao?”
“Có thể hay không phiền toái anh, không cần ở nhà ăn thảo luận loại
sự tình này?” Vi Mẫn mặt đỏ tai hồng, hung tợn trừng hắn. “Ai nói với
anh em muốn ở cùng?”
Lam Thư Đình giật mình, “Em không phải là quyết định, muốn đến Newyork?”
“Em nào có?”
“Vậy em vì sao……” Đi một chuyến?
“Em chỉ là muốn anh nha.” Lấy tay chống má, nàng đương nhiên nói:
“Hơn nữa lúc em bắt đầu công tác, sẽ không có biện pháp nói nghỉ p