
ữ lại lòng tự trọng của mình.
Hoa nở, rồi sẽ tàn; người đến, cũng phải đi. Tình yêu đơn phương này của cô, đã định là không có kết quả.
Đối với tình yêu ngang trái này, rốt cuộc thì ai phạm sai lầm? Có lẽ không
ai sai cả, chỉ là, khi đó, họ còn quá trẻ, mà lúc này, họ vẫn quá cố
chấp.
Yêu một người vô cùng đơn giản, chỉ cần dựa vào việc gặp gỡ, nhưng muốn
tiếp tục đoạn đường thương yêu, cần đến sự nỗ lực của cả hai người, mà
cô thì lại chỉ đơn độc hăng hái chiến đấu. Khi cô rời khỏi vòng tay Hàn
Nặc, khi họ mỉm cười với nhau rồi bước đi, mối dây dưa giữa họ đã vĩnh
viễn hết rồi.
Tất cả đã kết thúc như vậy, như thể còn chưa từng bắt đầu.
Khi biết Ôn Hành Viễn và Si Nhan đã tay trong tay, cô từng không bỏ qua tia hy vọng vãn hồi cuối cùng, cô đã nhìn vào mắt Hàn Nặc và hỏi, “Nếu như
biết rõ đến cuối cùng đã mất đi rồi, anh còn muốn cố gắng nữa không?”
“Có yêu, đã là đủ rồi.” Anh ta thốt lên, dứt khoát, kiên định.
Hai mắt như bị sương mù giăng kín, cô nghẹn ngào, “Nhưng tình yêu của anh, chỉ còn trong hồi ức thôi.”
Hàn Nặc cười, rất điềm tĩnh, “Đã gặp nhau rồi, dù chỉ là thoáng qua, không thể đi đến cuối cùng thì cũng chỉ tại hết duyên.”
Tạ Viễn Đằng nhìn nụ cười chua xót của anh ta, giọt nước mắt nhỏ xuống bàn tay.
“Hàn Nặc, có thể ôm em một lần không?” Khi lệ đã vơi, Tạ Viễn Đằng mỉm cười.
Hàn Nặc nhìn cô, ánh mắt dần trở nên ấm áp. Anh ta giang hai cánh tay về
phía cô, trong nụ cười như có vẻ trút được gánh nặng, “Viễn Đằng, chỉ
tiếc là hạnh phúc của em không ở chỗ anh. Em phải phấn chấn lên, người
đàn ông yêu em còn đang chờ em cùng tiến bước.”
Ngữ khí chân thành khiến cô cảm giác ấm áp hơn, một lần cuối cùng nép trong lòng anh ta, bỗng nhiên, trái tim Tạ Viễn Đằng không chỉ còn nỗi đau
đớn, dù muốn hay không thì vẫn bất giác có sự cảm động.
Hàn Nặc từ chối tình yêu của cô, nhưng cô không hề hối hận vì đã từng nỗ
lực yêu anh ta. Cô hiểu, có vài thứ, dù có thích cũng không thuộc về
mình; có người, mình có yêu cũng không thể dắt tay người ta song hành.
Tình yêu có rất nhiều loại, có loại tình yêu, không nhất định phải viên mãn.
Cô khẽ gật đầu, rơi một giọt lệ cuối cùng trên ngực áo anh ta, “Hàn Nặc, tình yêu của em, dừng ở đây rồi.”
Kết thúc, tất cả kết thúc trong yên lặng. Cô và Hàn Nặc, vốn là một khoảng
cách quá xa, cho dù cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể đến gần
anh ta được.
Một giọt lệ rơi xuống thấm ướt mi mắt cô, như một kỉ niệm cho đoạn kết tình yêu đau khổ của cô. Còn đang mơ màng, cô không hề nghe thấy tiếng thở
dài và tiếng bước chân của Si Hạ.
Đi được một trăm mét, anh không kìm được mà quay đầu lại, liền thấy cô
ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo bưng mặt khóc, lồng ngực anh như bị thít chặt lại. Đã bao nhiêu năm nay, anh cố khống chế con tim mình, nhưng đối mặt với Tạ Viễn Đằng, anh lại luôn mất khống chế.
Trầm mặc đứng trước mặt cô hồi lâu, đến lúc cô phát hiện ra sự tồn tại của
mình, anh mới cúi người kéo cô dậy, “Không phải đã nói là buông tay, là
nghĩ thông suốt rồi sao? Hà tất phải làm khó mình như thế? Tại sao cứ cố chấp thế?”
Qua đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy khuôn mặt anh, cô lắc đầu, khàn giọng nói, “Em cũng không muốn thế, nhưng anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em
không còn đường để đi rồi, anh không thể cách em xa một chút hay sao?”
Những ngón tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, anh thở dài một hơi, sau đó, giọng nói âm trầm vang lên với đầy vẻ xót xa, “Anh không muốn em phải thế nào cả, Viễn Đằng, anh chỉ xin em đừng coi anh là người yêu của em, mà chỉ
là một người bạn. Tại sao em cứ cố chấp như vậy, hết lần này đến lần
khác đẩy anh ra xa em hàng ngàn dặm? Nếu đã quyết định thoát ra khỏi một mối tình, sao em không thử tiếp nhận người khác? Nếu như lo lắng về
người xa lạ khác, sao lại không thể là anh? Nếu như là vì Tiểu Nhan, em
không cảm thấy quá hoang đường à? Nó là em gái anh, không phải người anh đã từng yêu. Anh không giống cậu ta, tình yêu của anh cũng không giống, em hiểu không?”
“Em hiểu, em cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng mà...” Cô sợ, cô sợ một
tình yêu bình dị rồi sẽ lại chằng chịt vết thương, “Anh nói em cố chấp?
Thế còn anh? Anh thì không cố chấp?” Khịt mũi, cô cố thuyết phục anh,
“Nếu như biết trước là đoạn tình cảm này sẽ rất khổ, sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề, phải vượt qua nhiều chuyện, em không chắc mình có thể
kiên nhẫn như bốn năm qua, em không kiên cường như anh tưởng tượng đâu,
thật đấy.” Cô cười tự giễu, nước mắt lặng rơi.
Không phải cô không biết anh tốt, nhưng, thật sự không thể, khoảng cách giữa
họ quá lớn, cô không đủ sức chống đỡ một lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến
chuyện phải trải qua trăm nghìn cay đắng, cô đã không chắc chắn rồi, cho dù cuối cùng có được, chính mình cũng không cảm thấy hạnh phúc.
Đối với sự từ bỏ Hàn Nặc, cô vốn không có cách nào khác. Đối với việc từ
chối Si Hạ, cô đã mất đi dũng khí để đối mặt. Không có nguyên nhân khác, chỉ vì anh là anh trai Si Nhan. Cô không muốn phải tranh cãi cùng cô
ấy, cô nhận thua, dù cho lý do này buồn cười và vô trách nhiệm đến bao
nhiêu, cô vẫn cứ