
cô, để phóng viên ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này.
Anh chưa bao giờ được thỏa mãn thế này, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp thế này!
Lại là một đêm tĩnh lặng, qua hồi ân ái, Ôn Hành Viễn ôm cô, chôn mặt vào cổ cô, thỏa mãn thiếp đi.
Chờ anh ngủ say, Si Nhan lẳng lặng ngồi dậy, đi tìm thuốc trong túi rồi
uống cùng với chút nước ấm. Nếu như không phải vì bệnh đang dần trở nên
nghiêm trọng, cô sẽ không muốn uống thuốc. Cô sợ ngộ nhỡ đã mang thai,
thuốc sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Nhưng chiều nay, dưới ánh đèn chớp
nhòa của đám phóng viên, cô đột ngột phát hiện ra thị lực của mình đã
bắt đầu giảm.
Để chân trần đứng trước khung cửa sổ sát đất trong phòng khách, ôm Cầu Cầu trong lòng, kinh ngạc nhìn ánh đèn rực rỡ trên nóc những tòa nhà cao
tầng, cô giấu một tiếng thở dài vào tim.
Hành Viễn, nếu có một ngày anh đứng trước mặt em nhưng em lại không thấy rõ khuôn mặt anh, chắc em sẽ rất đau khổ!
Ngày hôm sau, tin tức về Hoa Đô cũng như hôn lễ sớm của Ôn Hành Viễn và vợ
chưa cưới đều được đăng, gần như chiếm hết mặt tiền của các tờ báo. Ảnh
chụp của hai người rất bắt mắt, mười ngón tay đan nhau, hai chiếc nhẫn
bạch kim sóng đôi. Báo Đô thị còn cho đăng tin độc quyền mà Ôn Hành Viễn trả lời sau buổi tiệc chiêu đãi phóng viên, đó là món quà cưới bằng bất động sản giá trị mà Ôn Hành Viễn tặng cho Si Nhan.
Riêng ngày hôm nay, lượng tiêu thụ của báo Đô thị đột ngột tăng gấp năm lần, lập nên kỳ tích chưa từng thấy.
Mặt khác, tin tức về việc Hoa Đô có kế hoạch thu mua một công ty bất động
sản quốc doanh cũng truyền đến tai Hàn Thiên Dụ. Ông ta gần như có thể
khẳng định, mục tiêu của Ôn Hành Viễn chính là Thiên Dụ của ông ta. Ông
ta liền bảo Tăng Hồng đi báo với các giám đốc và các nhân viên cao cấp
họp hội nghị khẩn cấp, thề sẽ tóm được dự án kia, chuyển bại thành
thắng.
Cùng lúc đó, một trang báo khác cũng rất thu hút người xem. Bức ảnh trong
bài báo có vẻ mập mờ, trong phòng bao của một hội quán, tổng giám đốc
Thiên Dụ - Hàn Nặc - cùng một cô gái có lẽ là thư ký đang cùng ăn cơm,
bên nam không kìm được bèn hôn cô gái.
Hai bài báo cùng xuất hiện một lúc, hoàn toàn đánh sập tin “lửa tình bốc
cháy” mấy hôm trước. Không biết có phải vô tình trùng hợp hay không,
nhưng hai người đàn ông đã ăn ý lựa chọn cách âm thầm này để hóa giải sự “hiểu lầm” trong mắt người ngoài.
Ngồi trong phòng làm việc đọc báo, Ôn Hành Viễn cười rạng rỡ, còn Hàn Nặc thì cười chua chát khổ sở.
Mỗi người đều có cách xử sự khác nhau, Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc cũng thế,
nhưng, vì để bảo vệ người phụ nữ mình yêu, họ đã lần đầu tiên tỏ ra ăn ý đến thế. Có điều, cuộc giao chiến này cũng không khiến họ cảm thấy vui
vẻ.
Ôn Hành Viễn khăng khăng đòi ra viện, Si Nhan lạnh mặt đi làm thủ tục cho
anh, tối về đến nhà cũng không chịu nói chuyện. Dì giúp việc ở nhà chính thấy cô dâu mới còn đang mất tự nhiên, cười cười và vỗ vai Si Nhan, “Nó sợ cháu chạy đi chạy lại giữa nhà với bệnh viện thôi mà, đừng làm lơ
với nó nữa.”
Lúc ăn cơm, Si Nhan gắp rau cho anh, còn không quên nhắc, “Còn mắng em
bướng, vẫn thua xa anh đấy, bị thương nặng thế này mà cứ đòi ra viện,
khuyên kiểu gì cũng không nghe.” Liếc anh một cái, cô lại trách, “Nếu
cái chân bị nặng hơn thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ còn có em chăm
sóc, ngộ nhỡ sau này thiếu em...” Cô còn định nói tiếp, người kia đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Thiếu em cái gì chứ? Em là vợ anh, phải ở cùng anh cả đời, sao lại không ở đây?” Ôn Hành Viễn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Si Nhan kinh hãi phát hiện ra mình lỡ miệng, vội vàng đặt đũa vào lại tay
anh, cười hì hì, “Biết rồi ông Ôn, bà Ôn nói sai rồi. Cũng tại anh làm
em tức đấy chứ. Thôi được rồi, đừng giận nữa, nóng giận ăn cơm mất
ngon.”
Ôn Hành Viễn cầm đũa, im lặng và hai miếng rồi lại buông đũa xuống, nhìn
cô rồi hỏi: “Tiểu Nhan, em đi lấy kết quả kiểm tra lần trước chưa?”
Tay Si Nhan cứng đờ, còn tưởng anh đang bị thương, lại thêm sự cố Kim Bích
sẽ khiến anh quên đi, không ngờ anh nhạy cảm đến thế. Định thần lại, cô
ngẩng lên nhìn anh, cố nói một cách bình tĩnh: “Em lấy từ lâu rồi, mấy
hôm trước anh ra viện, em tiện đường đi lấy luôn. Kết quả trong ngăn kéo ấy, anh không thấy hả?”
“Bác sĩ có nói gì không? Sao lại hay đau đầu?” Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm
vào mắt cô, sợ bỏ qua một chi tiết biến hóa nhỏ trên mặt cô. Nếu Cao Các không ra nước ngoài học thêm, anh sẽ trực tiếp hỏi anh ta luôn.
Cô cười, rướn người hôn lên khóe môi anh, mở miệng oán trách, “Làm sao
thế, có phải sợ em bị bệnh nan y gì sẽ khiến anh thành mồ côi vợ không?”
“Nói bậy bạ gì thế?” Anh cau mày, thấy biểu hiện của cô có vẻ tự nhiên, anh
cũng mỉm cười, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô rồi dịu dàng nói:
“Không sao là tốt rồi, dạo này em mệt quá, nghỉ ngơi sớm đi, anh thấy
hình như em gầy đi đấy.”
Mấy ngày kế tiếp, cứ buổi sáng thì Si Nhan cùng anh đến bệnh viện kiểm tra, tới chiều anh lại về Hoa Thành xử lý công việc, có khi cô ở phòng nghỉ
xem tạp chí giết thời gian, có lúc quay về nhà ngủ bù. Hôm nay, thấy Ôn
Hành Viễn bận nhiều việc, dặn dò a