
ều tra về anh ta từ lâu,
“Cổ phần trong tay anh ta có tác dụng gì quan trọng à?” Thấy Ôn Hành
Viễn gật đầu, Si Nhan không hỏi nữa.
“Hàn Nặc không thể không có cảm giác gì, cậu ta quay về Thiên Dụ cũng lâu
rồi, hẳn là sẽ có thân tín. Anh đoán là cậu ta đã sắp xếp ổn rồi, anh
chỉ không biết, cậu ta có tính đến nước cờ là Văn Đào hay không mà
thôi.” Thấy Si Nhan đờ ra, anh kiên nhẫn nói: “Nếu cậu ta có thể lấy
được hai phần trăm cổ phần từ tay Văn Đào, ít ra đã chứng minh là cậu ta có quan hệ ngầm.” Thấy Si Nhan cau mày không hiểu, anh cười khì một
tiếng, hôn lên trán cô rồi ra lệnh, “Được rồi, lòng tốt bụng của anh chỉ đến đấy thôi, còn thảo luận nữa là anh sẽ tức giận. Việc này em không
giúp được, nên đừng quan tâm nữa.” Anh nhích người, uể oải quàng tay lên lưng cô, lại hôn một cái lên bờ vai trần của cô rồi ôm cô, một lúc sau
mới nói: “Anh sẽ nghĩ cách, nếu như không có gì bất ngờ, tiếp theo, chức Tổng giám đốc Thiên Dụ không thuộc về cậu ta nữa.”
Ngày hôm sau, tài xế đưa Ôn Hành Viễn về thành phố S, anh muốn đích thân đi
vay vốn cho công trình. Si Nhan đoán rằng tất cả mọi việc đều do Lý Hiểu Quân hỗ trợ, ngại mình ở đây có chỗ không tiện, lại nghe nói anh hay về lúc tối muộn, nên không đòi đi theo. Lúc Ôn Hành Viễn về nhà, Si Nhan
đang ôm Cầu Cầu ngủ trên ghế salon, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, cô
đang đợi anh.
Ngày thứ ba, Si Nhan cùng anh đến bệnh viện kiểm tra lại. Sau đó, hai người
đến Hoa Thành. Ôn Hành Viễn và Đường Nghị Phàm làm việc trong văn phòng
suốt một buổi chiều, trong lúc đó, anh hơi nổi nóng, khi cô vào cửa đã
thấy giấy tờ rơi loạn dưới đất.
Bắt đầu từ ngày thứ tư, Ôn Hành Viễn ra ngoài liên tục, Lúc anh ở nhà, điện thoại đến không ngừng, phút nhàn rỗi hiếm có thì anh cũng ngồi trong
thư phòng, hình như gặp phải chuyện khó giải quyết. Giấc ngủ của Si Nhan vốn không tốt, tỉnh lại lúc nửa đêm, cô thấy anh đang ngồi dựa vào
thành giường. Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô vẫn có thể cảm
giác được rằng anh gặp chuyện không vui, mà chuyện đó, anh không thể nói với cô. Có lần Si Nhan hỏi anh làm sao, anh lại chỉ đáp lại bằng một nụ hôn mãnh liệt, dường như anh không muốn nói bằng lời.
Cứ thế suốt một tuần, rốt cuộc, tâm trạng Ôn Hành Viễn cũng tốt lên sau
khi nhận được một cú điện thoại. Thì ra, sự cố ở Kim Bích đã được làm
rõ, nhưng không ai nghĩ đến chuyện, người có thể khiến việc này như lửa
cháy bị thêm dầu lại chính là người được nhắc đến trong tin nhắn kia.
Si Nhan đi cùng Ôn Hành Viễn đến dự buổi đấu thầu của thành phố, vô tình
gặp được Hàn Thiên Dụ, Hàn Nặc, Trình Triệt trong thang máy. Ôn Hành
Viễn gật đầu coi như chào hỏi với Hàn Nặc, còn với Hàn Thiên Dụ thì
ngoảnh mặt làm ngơ. Trình Triệt nhìn Si Nhan trong bộ quần áo thoải mái
màu trắng, thần sắc hiện vẻ buồn bã.
Buổi đấu thầu này hết sức rườm rà, có lẽ là do liên quan đến sự cố ở Kim
Bích nên thành phố ra yêu cầu rất nghiêm ngặt với các đơn vị thi công.
Hoa Đô vẫn dùng nguyên kế hoạch của Hoa Thành nhưng đã có sửa chữa thêm, cũng không vì thế mà gặp nhiều trở ngại.
Buổi đấu thầu kết thúc lúc năm giờ chiều, thành phố vẫn giao công trình cho
Hoa Đô. Hàn Thiên Dụ lật mặt ngay lập tức, không để tâm tới sự có mặt
của lãnh đạo, vứt toẹt tài liệu xuống đất rồi phủi tay bỏ đi luôn. Hàn
Nặc cười khổ, sau khi bắt tay với Ôn Hành Viễn thì rời đi, Trình Triệt
im lặng đi theo. Lúc cửa thang máy khép lại, Trình Triệt không kìm được
bèn ngẩng đầu nhìn Hàn Nặc, còn anh ta cũng vừa thu lại ánh mắt nhìn về
phía Si Nhan.
Hai hôm sau, công ty Thiên Dụ mở cuộc họp hội đồng quản trị. Hàn Thiên Dụ
triệu tập tất cả các nhân viên cấp cao nhằm bãi bỏ chức Tổng giám đốc
của Hàn Nặc. Song, Hàn Nặc vào công ty gần một năm, đương nhiên cũng có
thân tín, hai bè thành viên đôi co một hồi, dường như chỉ còn cách duy
nhất là dùng cổ phần để nói chuyện. Thường thường thì đến lúc này, không còn gì phải kiêng dè nữa, phía nào không đủ năm mươi phần trăm cổ phần
thì tất phải từ chức, rời khỏi Thiên Dụ.
Mới đầu, Hàn Nặc nhất quyết chẳng chịu nói gì, cho đến khi có một vị khách
không mời xuất hiện. Nhìn một Văn Đào nhã nhặn như thường, suy nghĩ của
Hàn Nặc chợt phức tạp. Nhận hợp đồng từ tay anh ta, Hàn Nặc tươi cười,
chân thành nói câu - “Cảm ơn!”.
Sự ồn ào trong cuộc họp hội đồng quản trị chấm dứt, khi Hàn Nặc rời khỏi
phòng thì cũng đã là Tổng giám đốc mới chính thức của Thiên Dụ.
Thứ mà Hàn Thiên Dụ cướp được từ khi anh trai vào tù, cuối cùng cũng không
hoàn toàn thuộc về ông ta. Hàn Nặc nhẫn nại bốn năm, không hề muốn đối
đầu với chú khi bố còn sống. Nhưng, cuối cùng thì anh ta cũng lấy lại
được công ty do Hàn Thiên Khải sáng lập, không phải vì chuyện khác, chỉ
vì muốn bảo vệ sự nghiệp mà bố đã ngậm đắng nuốt cay gây dựng nên.
Hàn Thiên Dụ không từ thủ đoạn, cố bày đặt ván cờ với ý đồ che giấu người
có thể giúp ông ta chiến thắng – Văn Đào, nhưng lại không ngờ rằng anh
ta lật lọng khiến ông ta hoàn toàn thất bại. Điều khiến ông ta bất ngờ
hơn chính là, Ôn Hành Viễn cũng xuất hiện trong cuộc họ