
chân anh cũng dài mà, đừng nói dối làm em đau lòng đấy.”
“Cậu rảnh chân rảnh tay nên đi nhanh là đúng rồi, người ta còn phải xách hành lý kia kìa.” Quý Nhược Ngưng cười, rót cho tôi và Tử Lương hai cốc nước khoáng, lại quay đầu nói với Tiểu Nhan: “À không đúng, cậu còn phải đeo bòng một đứa bé
cơ mà, khổ hơn hai anh kia nhiều.”
Tôi và Tử Lương nhìn nhau, cười ha hả.
“Quý Nhược Ngưng, phải có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo chứ, yêu cầu tôn
trọng phụ nữ mang thai.” Khuôn mặt nhỏ ấy đỏ lên, cô ấy liếc xéo Quý Nhược Ngưng một cái.
“Ai bắt nạt Nhan Nhan nhà mình thế? Phụ nữ mang thai đáng thương thật.”
Ngoài cửa truyền vào giọng nói quen thuộc, Tiểu Nhan bước nhanh ra, “Chị Linh?”
Đỗ Linh đã mang thai được sáu tháng, nhìn cái bụng tròn tròn của cô ấy,
tôi vô thức nhìn xuống cái bụng vẫn chưa to lên của Tiểu Nhan.
“Làm anh sợ rồi hả, Hành Viễn?” Đỗ Linh cười khẽ, rồi kéo tay Tiểu Nhan,
“Con bé này chả mấy mà cũng thế này thôi, anh phải chuẩn bị tinh thần
đi.”
“Đã bảo tối mới ăn cơm chung cơ mà, sao lại tự đến đây?” Tử Lương đỡ cô ấy ngồi xuống salon, nhẹ giọng trách cứ.
“Em không đợi được, muốn nhanh nhanh đến xem bộ dáng mang thai của con bé
này thế nào.” Đỗ Linh mỉm cười, chào hỏi qua với Quý Nhược Ngưng, rồi
nhìn Tiểu Nhan và nói: “Chưa thấy bụng, vẫn thon thả lắm.”
“Đấy, cô gái trẻ trung xinh đẹp.” Tiểu Nhan cười hì hì, ngồi xuống cạnh tôi, “Đúng không, Hành Viễn?”
“Là gái có chồng, cũng làm mẹ rồi, còn cô gái xinh đẹp gì nữa? Không phải
từ lâu rồi.” Tôi trêu đùa cô ấy, sau đó cánh tay liền bị cô ấy cấu một
cái, khiến mọi người đều cười phá lên.
Lần này Quý Nhược Ngưng xin đi theo, thay y tá riêng chăm sóc Tiểu Nhan,
cũng vốn là vì lo cô y tá kia còn độc thân nên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Nhưng nhìn hai người hợp ý nhau thế này, nhìn vẻ mặt
tươi rói của Tiểu Nhan, tôi dần yên tâm.
Kim Bích tiếp tục thi công, Nghị Phàm bận tối mặt tối mũi, suy tính nhiều
lần, cậu ấy quyết định đặt vé máy bay. Khi cậu ấy đến, đối mặt với vẻ
lạnh nhạt của Quý Nhược Ngưng, tôi có thể nhìn ra sự buồn bã và thất
vọng của cậu ấy, nhưng cũng lâu lắm rồi tôi không thấy được một mặt kiên trì của cậu ấy như vậy.
Đêm đó, ngồi trong quán bar, Nghị Phàm bị Tử Lương mắng một trận. Cậu ấy
không cãi lại, chỉ đỏ mắt quay đầu đi, mãi sau mới nói: “Mình biết mình
khốn nạn. Bất luận thế nào, mình cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Bất luận thế nào cũng không được bỏ cuộc! Tôi cũng vậy, cùng một tâm niệm.
Tôi đưa Nghị Phàm đã say mèm đến khách sạn, lúc tôi về nhà thì Quý Nhược
Ngưng cũng đã đi, hỏi ra mới biết, cô ấy vừa nhận được điện thoại của Tử Lương đã vội vàng đi. Tiểu Nhan không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: “Đêm nay Nhược Ngưng có quay lại không nhỉ? Hay là ở lại khách
sạn?”
“Quay lại làm gì?” Tôi cong khóe môi, cúi người hôn cô ấy, “Một ngày còn chưa ly hôn thì họ vẫn là vợ chồng, cô ấy ở lại đấy là lẽ đương nhiên.”
Tiểu Nhan đẩy tôi ra, sẵng giọng: “Sao em không phát hiện ra anh xấu xa thế nhỉ? Các anh thông đồng hả?”
“Xấu xa chỗ nào, hả?” Tôi không chịu buông tha, lại bị cô ấy tóm tay, “Đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”
“Ghét bỏ anh à?” Không chờ cô ấy phản ứng lại, tôi đã bế cô ấy lên. Tiểu Nhan thở hắt một hơi, ôm chặt cổ tôi, “Đừng nghịch, mau thả em xuống.”
“Không thả!” Tôi bế cô ấy về phòng ngủ, đặt cô ấy xuống giường đã trải chăn
nệm, cúi xuống thổi vào tai cô ấy, “Em yêu, anh muốn em rồi.” Uống có
một chút rượu mà tôi đã lơ mơ rồi.
“Cẩn thận làm đau con đấy.” Cô ấy đỏ mặt, lí nhí cãi lại.
Tôi cười, đưa ngón tay mơn man khuôn mặt cô ấy, hôn lên môi cô ấy một cái
rồi khẽ nói: “Anh không nghịch đâu, chỉ muốn hôn em thôi mà...”
Chúng tôi ở lại trấn Đại Nghiên gần một tháng. Vì Tiểu Nhan ốm nghén rất
nặng, tôi không đưa cô ấy đi đâu chơi, chỉ cùng cô ấy đi tản bộ giữa
những con ngõ cổ vào mỗi buổi sớm. Ban ngày, Quý Nhược Ngưng ở nhà bầu
bạn với cô ấy, đến tối, tôi đem ghế ra ban công, ôm Tiểu Nhan vào lòng,
vừa ngắm sao vừa nói chuyện cho đến lúc cô ấy thiếp đi.
Cao Các gọi điện đến nhắc không được để Tiểu Nhan lên núi, vì sợ không khí
trên đỉnh núi làm bệnh tình cô ấy nặng thêm. Vì vậy, chúng tôi hủy bỏ kế hoạch lên núi, chỉ ra sông Bạch Thủy chơi.
Ngồi trên tảng đá ở bờ sông, tôi ôm vai cô ấy, lẳng lặng cảm nhận cơn gió
nhè nhẹ từ trên núi xuống, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc và tiếng kêu
của những loại côn trùng không biết tên, còn có cả tiếng thở đều đều của cô ấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy trái tim ấm áp hẳn, vết thương trong
lòng như đã được xoa dịu.
Hoàng hôn buông xuống, tôi đứng ở chân núi hôn cô ấy. Cho dù gió thổi tóc tung bay, môi chúng tôi vẫn không muốn rời nhau.
Tiểu Nhan khóc, giọt nước mắt lành lạnh chảy vào miệng cả hai chúng tôi, vừa mặn vừa đắng.
Lúc trở lại thành phố A, thị lực của Tiểu Nhan đã giảm đi rất nhiều. Mỗi
lần thấy cô ấy ngồi trước cửa sổ thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, hai mắt tôi lại ướt nhòe. Cho dù cô ấy tỏ ra kiên cường đến mức nào, khi rơi vào
thế giới tối tăm, nỗi sợ hãi của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được.
“Bệnh không nặ