Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

ng thêm nhưng sao thị lực lại giảm nghiêm trọng như vậy? Thuốc

không khống chế được sao?” Ngồi trong văn phòng của Cao Các, hai mắt tôi cay xè, trái tim vô cùng đau đớn.

“Tình trạng sức khỏe của cô ấy rất tốt, có điều khối u đang chèn lên dây thần kinh thị giác, đó là hiện tượng bình thường thôi.” Cao Các nhíu mày,

thở dài một hơi, “Ngoài phẫu thuật ra, không còn cách nào khôi phục lại

thị lực cho cô ấy cả, lúc này cũng không dùng thuốc được, sẽ tác động

đến đứa bé.”

Tôi cụp mắt, giọng nói sắc lạnh, “Nói cách khác, bây giờ không còn bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể để mặc như thế?”

Cao Các chần chừ gật đầu, “Cậu cũng không phải lo lắm đâu, sau khi phẫu

thuật là sẽ khôi phục được thị lực, giờ chỉ mù tạm thời thôi.”

Nghe thấy chữ “mù”, tim tôi thắt lại, tôi nắm tay đấm mạnh xuống mặt bàn.

Tiểu Nhan, tất cả chỉ là tạm thời, anh không cho phép em có cơ hội biến mất, anh muốn em sống, anh muốn em nhìn vào mắt anh, nói với anh rằng “Em

yêu anh!”

Khi về nhà, Tiểu Nhan ôm Cầu Cầu ngồi thất thần trên ghế. Nghe thấy tiếng

mở cửa, cô ấy quay đầu lại, “Anh về rồi à?” Tôi biết cô ấy không nhìn

thấy vẻ mặt của tôi.

“Quý Nhược Ngưng đi rồi à?” Tôi đặt chìa khóa xe xuống, ôm vai cô ấy. Cô ấy

đáp lại một tiếng rồi dựa vào lòng tôi, bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng

bàn tay tôi, “Hành Viễn, con lại bắt nạt em, vừa nôn ra hết rồi.” Tiểu Nhan không oán thán vì mang thai khổ cực bao giờ, đây là lần đầu tiên, tôi có thể nghe thấy dù cô ấy nói rất nhỏ.

Cúi đầu hôn lên trán cô ấy rồi tôi nói: “Đợi sinh nó ra, anh sẽ cho nó một trận, xem nó còn dám tác quái không.”

“Anh không được đánh con, nó còn nhỏ mà.” Tiểu Nhan tưởng thật, vùi đầu vào cổ tôi, làm nũng như trẻ con, “Em phải

canh chừng anh, đàn ông các anh đều có xu hướng bạo lực, chỉ thích dùng

nắm đấm để giải quyết vấn đề.”

Hít sâu một hơi, tôi ôm cô ấy rồi than, “Thế thì em phải canh chừng cho kỹ vào, anh có chiến tích huy hoàng lắm đấy.”

Cô ấy cười, đưa tay ôm thắt lưng tôi và nhẹ giọng nói: “Suýt nữa thì quên

mất anh không phải người hiền lành. Mà cũng quên không hỏi anh, sao lại

đánh nhau với người ta? Không phải là đi đánh ghen vì con gái đấy chứ?”

“Nói linh tinh gì đấy. Ngoài em ra, anh đi đánh nhau vì người khác lúc nào?” Tôi nhíu mày, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô ấy, tôi cũng mím môi

cười, lại nhớ đến lúc mới quen Si Hạ.

Năm hai mươi tuổi, hoàn cảnh gia đình ưu việt càng khiến tôi muốn phóng

túng, nắm đấm vừa nhanh vừa chuẩn, không chút chần chừ, hoàn toàn không

để ý đến hậu quả. Song, tình thế ít chọi đông khiến tôi suýt nữa ăn quả

nhục, cho nên, khi có người ra tay tương trợ, tôi không hề từ chối.

“Sao lại gây chuyện với bọn nó? Bọn nó ngang ngược số một ở trường bên đấy.” Cậu ấy vẩy vẩy tay, tỏ vẻ khó hiểu.

Sờ sờ mặt, nhìn xuống tay cậu ấy, tôi không đáp mà hỏi vặn lại: “Thế nào, cậu không sao chứ?”

Cậu ấy nhún vai tỏ vẻ không sao, tôi giơ tay ra: “Ôn Hành Viễn.”

“Si Hạ.” Cậu ấy nắm tay với tôi, ánh mắt trầm tĩnh không hợp với tuổi, “Sau này cẩn thận một chút, bị thương nhục lắm.”

Nhíu mày, tôi hỏi: “Giờ cậu cũng bị thương rồi, làm sao đây?”

“Bị thương nhẹ thôi, không sao, về nhà kêu em gái xử lý, chắc chắn không bị phát hiện.”

“Em gái cậu học y à?” Phản ứng theo trực giác, tôi thốt lên.

“Nó là phù thủy chữa đau đấy.” Si Hạ cười, vẻ mặt tươi rói, “Hồi học Trung

học thích gây chuyện, hở ra là đánh nhau, nó sợ mình bị bố mẹ mắng nên

học cách xử lý vết thương cho mình. Nhưng mà con bé ra tay không nhẹ đâu nhé, hại mình đau nghiến răng.”

“Có em gái thật tốt, mình với anh trai suốt ngày chửi nhau, chẳng ai nhìn ai vừa mắt.” Tôi than thở.

“Anh chị em vốn là thế mà, bình thường thì không hợp, nhưng vào lúc quan

trọng mới xót nhau.” Si Hạ tỏ vẻ hiểu đời, khuyên nhủ lời thấm thía.

Nhìn đồng hồ, cậu ấy nói: “Nhà mình ngay gần đây, có muốn về đấy rửa ráy không? Nhìn cậu cũng nhếch nhác lắm.”

Vì vậy, tôi theo Si Hạ về nhà cậu ấy, đồng thấy được nhìn thấy cô bé phù thủy chữa đau trong truyền thuyết.

Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao trắng, dưới chân là đôi giày hồng, mái tóc

dài mượt, đôi mắt to, trông rất dịu dàng. Nhưng, giây tiếp theo, tôi đã

phải bác bỏ nhận xét đó của mình. Cô bé này không hề thục nữ chút nào,

lúc vừa nhìn thấy cổ tay sưng múp của Si Hạ, cô ấy hét điếc tai, cái

giọng lanh lảnh đó khiến tôi váng đầu, “Si Hạ, anh lại đánh nhau? Có còn ra dáng anh trai không hả? Em phải gọi điện cho bố, bảo bố về đánh

anh.”

“Không biết trên dưới.” Si Hạ vân vê lọn tóc của cô ấy, không hề trách cứ cô ấy, “Đi lấy thuốc xoa cho anh đi, đau ra phết.”

“Đáng đời! Đau chết luôn đi!” Ngoài miệng thì mắng, nhưng cô ấy lại đi vào

phòng, chẳng mấy chốc đã ôm hòm thuốc ra, kéo tay Si Hạ lại để xoa

thuốc, không nói câu nào.

Từ lần gặp mặt đó, mỗi khi đến tìm Si Hạ đi chơi bóng, tôi lại vô tình gặp Tiểu Nhan. Cô ấy không lúc nào tươi cười với tôi. Lúc ấy tôi cũng không để ý, chỉ có cảm giác, cô bé đó tươi cười rất gượng gạo. Có một lần tôi cùng Si Hạ đón cô ấy tan học, dọc đường đi, chúng tôi đều im lặng. Si

Hạ hỏi cô ấy làm sao, cô ấy


pacman, rainbows, and roller s