Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324004

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

ợc đoạn này … với tính cách thù dai như anh, Mĩ Địch sẽ thê thảm lắm)

Chu Tráng Tráng đoán, chị Mĩ Địch phỏng chừng trước khi sinh em bé cũng đừng mong có thể đi ra ngoài.

Vì không để Mĩ Địch một phen khổ tâm lãng phí, buổi hẹn hò tối đó, Chu Tráng Tráng chủ động hôn Tiểu Lâm.

Hắn chần chờ một lát rồi nhiệt liệt hôn đáp trả, nụ hôn tình cảm lãng

mạn mãnh liệt triền miên, nhiệt tình tăng vọt, thuận thế hướng tiến đến

giường, nhưng Chu Tráng Tráng càng hôn trái tim càng lạnh.

Đã không còn cái cảm giác lúc trước nữa, hôn này chỉ đơn giản là cái hôn, không liên quan gì đến con người.

Nhưng tim càng lạnh, Chu Tráng Tráng càng dùng sức, nàng vội vàng cởi

áo sơmi mình ra, vội vàng cởi áo hắn ra, vội vàng kéo đẩy hắn xuống

giường, vội vàng vuốt ve, vội vàng tìm kiếm, vội vàng muốn hoàn thành.

Dùng vội vàng như muốn che dấu điều gì đó.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt, Andrew Lâm đẩy nàng ra.

“Tráng Tráng, anh cho em thời gian suy nghĩ kỹ, thừa lúc anh còn sót lại một chút lý trí, mặc quần áo vào đi.”

“Anh chán ghét em?” Chu Tráng Tráng có chút tổn thương.

“Không, anh thích em.”

“Em không gợi cảm?”

“Phản ứng sinh lý của anh có thể cho em đáp án chính xác.”

“Vậy vì sao anh không muốn em?”

“Bởi vì. . . . . .” Andrew Lâm kéo tấm chăn đắp lên người nàng, đôi mắt thâm thúy có thể mê say bất luận kẻ nào: “Là em không muốn anh, thân

thể của em không muốn anh, anh cảm thụ được điều đó.”

Chu Tráng Tráng thực thất bại: “Thật xin lỗi.”

“Không, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng.” Andrew Lâm đem

nàng ôm vào trong lòng, râu trên cằm hắn đâm vào da đầu nàng, kích thích mỗi một dây thần kinh não nàng: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.”

Hai ngày sau, Chu Tráng Tráng mới hiểu được nguyên nhân tại sao Tiểu Lâm nói câu ấy.

Hắn đi rồi, cứ như vậy từ chức, rời khỏi Trung Quốc.

Trước lúc vào đăng ký, hắn gọi điện cho Chu Tráng Tráng.

“Tráng Tráng, anh không phải người tốt, anh đem em bán rồi.”

“Anh nghĩ chắc em cũng biết, anh có ham mê đánh bạc, bởi vậy thiếu nợ không ít tiền.”

“Anh Hải tìm anh, đồng ý giúp anh trả nợ, còn cho anh thêm một số tiền kha khá.”

“Điều kiện là rời bỏ em.”

“Tráng Tráng, thực xin lỗi, anh đáp ứng rồi.”

“Tráng Tráng, xin em tin anh, ngay từ lúc đầu, anh thật thích em, một

tình yêu thuần tuý. Nhưng hai ngày trước anh Hải đến tìm anh, hắn đưa ra một điều kiện quá hấp dẫn, anh dao động.”

“Tráng Tráng, anh

không phải là biện minh gì cho mình, anh sẽ phải xuống địa ngục, xin em

hãy quên anh đi, hãy vui vẻ sống, em là cô gái rất đáng yêu, em sẽ có

được hạnh phúc thôi. Người đàn ông kia, em nên đi tìm hắn, anh biết, em

không quên được anh ta.”

“Tráng Tráng, vĩnh viễn không gặp lại.”

Trong cuộc đời Chu Tráng Tráng lần thứ 2 thử yêu đương, cứ thế bị hủy.

Tình yêu đầu đứt đoạn vì quyền, cuộc tình thứ hai chết yểu là vì tiền.

Chu Tráng Tráng cười khổ.

Chẳng lẽ ông trời đem xuống người đàn ông nào cũng bất thành sao?

Chu Tráng Tráng nắm chặt di động, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không còn sót lại.

Rốt cuộc là vì nàng rất ngu ngốc, hay vì chuyện tình cảm vốn dĩ quá phức tạp, càng ngày càng không thể hiểu.

Đến xế chiều, Hải Nhĩ chủ động xuất hiện, khẽ gõ rồi mở cửa phòng nàng, trong tay cầm một túi lớn tôm hùm cay thơm phức, bóng bẩy, tẩm ớt cay,

nhìn vào đã thấy thèm nhỏ dãi.

Nhưng mà Chu Tráng Tráng giờ

phút này cũng không có nở nụ cười quen thuộc với Hải Nhĩ khi nhìn mỹ

thực, hắn chỉ nghe thấy nàng hỏi một câu.

“Vì sao chứ?”

Vì sao lại dùng biện pháp này để phá hỏng tình cảm của nàng.

“Hắn ta không phải người tốt, hắn không chịu nổi hấp dẫn.” Hải Nhĩ trả lời như vậy.

“Ai lại chịu nổi hấp dẫn?” Chu Tráng Tráng hỏi lại: “Đâu cần phải thử như vậy chứ?”

“Em cam tâm yêu một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể vì tiền mà bỏ rơi em sao?”

“Bất cứ ai cũng có thể vì một ít nguyên do mà buông tay nửa kia của mình, điều này rất bình thường.”

“Tráng Tráng, em không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, anh hy vọng em tiếp tục tin tưởng vào tình yêu.”

“Anh dùng tiền đi mua bạn trai em, khiến hắn bỏ rơi em, là vì muốn làm

cho em tin tưởng vào tình yêu sao?” Chu Tráng Tráng khóe miệng nhếch

lên, độ cong mang chút châm biếm: “Em làm sao mà tin tưởng đây, Hải Nhĩ, từ đêm Thường Hoằng chia tay em, em đã không còn tin tưởng nữa rồi. Mà

hiện tại, qua bàn tay đạo diễn của anh, em lại thêm kiên định trong đầu – tình yêu chỉ cần hưởng thụ, không cần đi tin tưởng.”

“Tráng Tráng, Thường Hoằng không giống với hắn ta.” Hải Nhĩ nhíu mày.

“Đúng là không giống.” Chu Tráng Tráng nhìn thẳng mi tâm hắn, nhẹ nhàng mà cười: “Anh ấy tốt hơn Thường Hoằng, ít ra anh ấy thành thật hơn, anh ấy cho tới bây giờ chưa lừa gạt em bất cứ cái gì.”

“Không phải như vậy, anh họ … anh ấy …” Hai má Hải Nhĩ ửng hồng, xuất hiện dấu hiệu của bệnh, bắt đầu mãnh liệt ho khan: “Anh ấy … không giống … hắn…”

Kết cục của cuộc tranh cãi này là Chu Tráng Tráng phải đưa Hải Nhĩ vào bệnh viện.

Chu Tráng Tráng chờ ở lối đi nhỏ trong bệnh viện, không ngừng cắn

ngón tay, khi cắn từ n


XtGem Forum catalog