
tâm lời Hải Nhĩ nói, tiếp
tục chơi psp trong tay.
“Hắn ưu tú như vậy, nếu hắn có ý với em, thật sự em có thể không động tâm sao?" Hải Nhĩ hỏi.
"Nếu anh ta có ý đó, em liền đem khúc ruột cắt đi nuốt trở ngược lại."
Chu Tráng Tráng vì muốn yên tĩnh chơi game, phát thề như thế đó.
Nhưng ông trời nhất định đùa chết nàng.
Buổi chiều Andrew Lâm đến thăm nàng, rót cho nàng ly nước trái cây,
ngay lúc Chu Tráng Tráng ừng ực uống, Andrew Lâm nói: "Xin lỗi, kỳ thật
buổi sáng tôi đã tới rồi, nhưng ở cửa nghe thấy em cùng Hải Nhĩ nói
chuyện nên đã không vào."
"Anh đừng nghe anh ấy nói bậy, anh ấy là trạch nam, ru rú trong nhà đã lâu, hay thích nghĩ lung tung." Chu
Tráng Tráng vội vàng giải thích.
"Nếu. . . . . ." Andrew Lâm
nghiêm túc nhìn nàng, nhìn thật sâu, còn muốn sâu hơn rãnh Mariana (*)
nữa "Nếu cậu ta không phải nói bậy thì sao?"
Nước trái cây kia ở cuống họng dừng lại, nửa vời, nghẹn ứ Chu Tráng Tráng.
"Chu Tráng Tráng, em thật sự rất đáng yêu, anh quả thật thích em."
Trong phòng bệnh, Andrew Lâm đối mới Chu Tráng Tráng vừa bị cắt ruột thừa mà thổ lộ.
“Em không cần cảm thấy áp lực quá lớn, giống như anh từng nói, dứt
bỏ những suy nghĩ thừa thải, cảm tình mới có thể tự nhiên mà tốt đẹp!”
Chu Tráng Tráng suy nghĩ, không biết ruột thừa này hầm ăn ngon hay kho tàu ăn ngon hơn.
“Nếu nói đến thời điểm phát sinh tình cảm, anh cũng không rõ, có lẽ là
cảm tình ngay từ đầu, đúng thời gian và thời điểm, tự nhiên nảy mầm
lên.”
Chu Tráng Tráng suy nghĩ, vẫn nên ướp thêm chút tiêu, mùi vị sẽ thơm hơn.
“Sở dĩ chưa thổ lộ là bởi vì anh biết rõ trong lòng em vẫn còn yêu người kia, anh không muốn trái tim em hổn loạn.”
Chu Tráng Tráng suy nghĩ – khoan đã, cái gì gọi là còn yêu người kia chứ.
“Anh cũng không thể ngậm máu phun người.” Chu Tráng Tráng chỉ vào cái
mũi cao thẳng của hắn:“Tôi tự thấy mình như vừa có được một sinh mạng
mới, anh lại còn dùng gậy đánh tới nữa, chẳng lẽ không cần người ta sống hay sao?
“Ý anh nói, em không cần phải cố ý lảng tránh đoạn cảm tình kia.” Andrew Lâm khuyên nhủ.
“Tôi không có lảng tránh!” Chu Tráng Tráng vừa giơ tay, vừa nhấc chân,
vừa kích động, miệng vết thương âm ỉ đau, hai giọt nước mắt rơi rớt:
“Tôi sao mà còn nhớ tới hắn chứ? Đã hai năm rồi, tôi sao vẫn nhớ hắn
được? ! Hắn không phải có vị hôn thê nũng nịu kia rồi sao? Bọn họ không
phải đã đính hôn rồi sao? Chiếc nhẫn trứng chim kia trên tay cô ta không phải là hắn mua sao? Tôi coi là cái gì a? Tôi sao mà phải nhớ hắn?”
“Được được được, em không nhớ hắn, là anh hồ ngôn loạn ngữ.” Andrew Lâm sợ nước mắt của nàng.
“Anh vốn là hồ ngôn loạn ngữ, đã hai năm rồi, hắn chính là khúc ruột
thừa của tôi, hiện tại tôi đã đem hắn cắt đứt!” Hai tay Chu Tráng Tráng
đặt trên bụng cảm giác được những giọt nước mắt trên mặt rớt rơi.
“Đúng vậy, đã cắt đứt rồi.” Andrew Lâm xoa xao đầu nàng.
“Tôi không khóc! Chỉ là miệng vết thương làm tôi đau!” Trên thực tế, Chu Tráng Tráng khóc mặt mũi đều nhăn nhúm.
“Đúng vậy, không khóc, chỉ tại vết thương đau, chịu đựng một lúc nữa
sẽ không đau.” Andrew Lâm ấn đầu Chu Tráng Tráng kéo vào lòng mình,
tiếng khóc của nàng trở nên mơ hồ.
“Anh nói anh thích tôi, tôi
cũng thích anh, chúng ta đây quen nhau đi.” Chu Tráng Tráng quệt mũi
khụt khịt, râu trên cằm Andrew Lâm khiến đỉnh đầu nàng ngưa ngứa.
“Tráng Tráng, em đừng xúc động.” Andrew Lâm khuyên nhủ.
“Tôi không xúc động, anh yên tâm, nếu anh không có cảm tình với tôi,
tôi tự nhiên sẽ rời xa anh, tuyệt đối sẽ không biến thành kẻ xé y phục
thứ hai . . . . . . “ Chu Tráng Tráng thề.
“Tráng Tráng, em căn bản chưa chuẩn bị tốt.”
“Tôi sao mà chưa chuẩn bị tốt? Tôi đã chuẩn bị hai năm rồi, thật vất vả tôi mới đưa ra quyết định này, tôi dễ dàng vậy àh? Tôi nói cho anh hay, nếu anh từ chối tôi, tôi đây sẽ đi tu cho coi.”
“Được.”
“Chúng ta đây hiện tại coi như quen nhau rồi sao?”
“Đúng.” Một tiếng thở dài.
Cứ thế, vốn dĩ là nhà trai chủ động thổ lộ bỗng quay phắc lại thành nhà gái bức bách ép buộc.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Chu Tráng Tráng vẫn là cùng Andrew Lâm cùng một chỗ.
“Anh sao lại cảm thấy anh ta chỉ là một thế thân thôi?” Sau khi Hải Nhĩ biết được tin tức này, cũng không có nói lời chúc phúc.
“Chạy đi đâu tìm được người thế thân đẹp trai như vậy chứ?” Chu Tráng Tráng hừ nhẹ một tiếng.
“Tráng Tráng, có phải bởi vì tin anh họ đính hôn khiến em bị kích thích quá lớn, cho nên em mới vội vả như vậy . . . . . .”
“Không có vội vả, đây là trùng hợp, trùng hợp thời gian em gặp gỡ người đàn ông này, trùng hợp là anh ấy thích em và em thích anh ấy.”
“Tất cả mọi người sẽ cho rằng em là vì trả thù.”
“Em tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình sao lại trở thành trả thù?”
“Nếu không phải bởi vì anh họ đính hôn kích động em, vậy thì em hãy
tỉnh táo lại, ba tháng. . . . . . Ba tháng sau em hãy bàn lại chuyện yêu đương đi, vậy mới có thể biểu hiện em không phải tùy tiện đi tìm đại
một ai đó yêu đương.” Không biết sao, trong đôi mắt luôn điềm tĩnh của
Hải Nhĩ có chút vội vàng xao động.