
biểu tình tràn ngập đồng tình: “Em thất tình đến điên rồi?”
Không phải hắn.
Như vậy còn lại duy nhất chỉ có thể là anh ta?
Trái tim Chu Tráng Tráng như treo trên miệng lọ acid, một hồi hít thở
không thông, một hồi trống trải, ngâm lâu thấm vào tận xương tuỷ.
Không phải đã muốn buông tay nàng ra sao, vì cái gì còn đến trêu chọc?
Chu Tráng Tráng ngồi trong phòng Tả Nhất cả một hồi lâu mới phát hiện
hôm nay Tả Nhất nhìn qua có chút khác thường, biểu tình phấn khởi kia
giống như uống nhầm phải thuốc.
Tả Nhất xếp xong cái áo cuối cùng, mới xoay người, sắc mặt bình tĩnh tuôn ra cái tin tức kinh thiên: "Anh muốn đi tìm Đa Đa."
"Xảy ra chuyện gì?" Chu Tráng Tráng trợn to mắt.
"Cô ấy sắp kết hôn." Đây là cọng rơm cuối cùng ngoài sức chịu đựng của hắn.
"Cướp hôn a, muốn đóng phim truyền hình sao? Anh tên đàn ông này sao
lại như thế chứ? Thấy cô ấy vui vẻ sống anh không cam lòng phải không?
Trước kia lúc người ta tốt với anh, anh mặt dày mày dạn không biết xấu
hổ làm chuyện có lỗi, hiện tại người ta sắp gả cho một người đàn ông
tốt, anh lại mặt dày mày dạn không biết xấu hổ chạy tới phá đám. Anh
thật sự nghĩ mình là chúa Jesus a? Cô ấy nhất định phải tin anh mới có
thể vui vẻ suốt đời.” Chu Tráng Tráng nổi cáu nói liền một mạch, giọng
điệu giống như cơm tối qua để thiu, chua xộc lên tận não.
Trong lòng nàng hiểu, mắng Tả Nhất kỳ thật là giận chó đánh mèo, nàng bất quá là mượn hắn để mắng một người khác, cho nên sau khi nói xong, Chu Tráng Tráng cũng còn có chút hối hận.
Trong hai năm này, ngoài Hải
Nhĩ làm tri kỷ ra, nàng còn có Tả Nhất bên cạnh. Tả Nhất mặc dù có nhiều điểm không tốt, nhưng đối với nàng vẫn rất nghĩa khí, lúc cần hỗ trợ
tuyệt đối nghĩa bất dung từ.
Mà lời nói mới rồi cũng tâm toạc tim hắn.
Đang nghĩ ngợi nên nói cái gì để thay đổi cục diện thì Tả Nhất vẫn trầm mặc lại mở miệng: "Em nói rất đúng, anh quả thật là tên khốn kiếp . . . . . . chuyến đi này, cứ coi như là cho mình hết hy vọng đi."
Tình yêu này như một người uống nước, lạnh ấm tự họ biết, Chu Tráng
Tráng cũng không có tư cách gì khuyên nhủ hắn. Nàng làm sao mà biết được liệu trong lòng Đa Đa có phải vẫn đang chờ hắn hay không, không chừng
Tả Nhất đi như vậy, còn có thể đoạt về một đoạn nhân duyên?
Đối với hành vi Tả Nhất kéo hành lý tiến đến sân bay, trong lòng Chu Tráng Tráng chỉ có thể thầm cầu nguyện.
--------------------------------
"Mỗi người phải tự cào tuyết
trước nhà mình, chẳng ai quan tâm nóc nhà người khác có tuyết hay không
đâu." Andrew Lâm dùng những lời này nhắc nhở rằng tình trạng của Chu
Tráng Tráng nàng còn phiền não hơn Tả Nhất nhiều: "Tôi thấy cô cũng chỉ
là một thực tập sinh bình thường thôi, sao lại có người muốn dùng cách
này điều tra cô chứ?"
"Thật ra . . . . . ." Chu Tráng Tráng ra vẻ nghiêm túc nói: "Tôi là gián điệp."
Andrew Lâm haha cười tỏ vẻ bản thân không tin.
"Bất quá tên bạn kia của tôi chào giá rất đắt tiền, hơn nữa nghe nói
còn theo cô gần hai năm lận, xem ra người sai khiến đối với cô cảm tình
rất sâu, hoặc là rất yêu cô, hoặc là rất hận cô." Andrew Lâm sờ sờ hàm
ria khêu gợi trên cằm.
"Anh gặp phải người cuồng xé quần áo,
tôi gặp phải tên biến thái cuồng theo dõi, không biết ai thảm hơn ai."
Chu Tráng Tráng thở dài.
Vì báo đáp ân Chu Tráng Tráng hy sinh
giấc ngủ quý giá giúp hắn đi mua đồ vật này nọ, Andrew Lâm quyết định
mời nàng đến một nhà hàng Pháp đặc biệt có phong cách ở trung tâm thành
phố.
Trong lòng Ở Chu Tráng Tráng, cái gọi là phong cách là chổ đốt tiền, thiêu đốt rất nhiều tiền, không chừng một bữa ăn có đến 80%
là phí trang hoàng rồi.
Nhưng cũng may không phải mình trả tiền, Chu Tráng Tráng cũng yên tâm thoải mái.
Ai ngờ hôm nay ra cửa không coi giờ lành, ngay tại cửa ra vào, nhìn
thấy một mỹ nữ đang từ nhà hàng đi ra, Andrew Lâm luôn luôn trấn định
lạnh nhạt thế mà giờ đây hai chân run lên.
Chu Tráng Tráng lập tức hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi: "Đây là cô gái xé nát quần áo sao?"
Đoán là chính xác, Andrew Lâm chỉ kịp dặn lại một câu "Cô đi vào trước, tôi đi trốn rồi tới sau" lập tức biến mất.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể kiên trì tiến về phía cô nàng xé y phục đang cách một khoảng không xa, quả nhiên khí tràng mười phần, vỏn vẹn một
cái sượt vai lướt qua thôi đã khiến Chu Tráng Tráng trán đổ vô số mồ hôi lạnh.
Người phục vụ dẫn Chu Tráng Tráng đến một chổ sát cửa
sổ, ừng ực ừng ục một hơi cốc nước lạnh, lúc này mới kiềm chế được nội
tâm sợ hãi.
Cô nàng kia, nếu sinh ra vào thời cổ đại, tuyệt đối là một tuỵêt đại cao thủ a.
Hồn vía còn chưa trấn định hoàn toàn thì khóe mắt bỗng nhiên lại thoáng thấy cửa vào một đôi nam nữ, đợi nhìn thấy rõ, mồ hôi trên trán mới vừa được lau khô lại hạt trước hạt sau ồ ạt kéo tới.
Chu Tráng
Tráng vừa dùng menu che chắn mặt mình, trong lòng vừa chửi má nó: shit,
ta có thù có oán gì với đôi gian phu dâm phụ này không bằng? Ta đi quán
vịt nướng các người cũng đi quán vịt nướng, ta đến nhà hàng trang nhã
các người cũng đến nhà hàng trang nhã, hôm nào bà đây đi ăn tào hủ