
cho là anh không
dám trừng trị em a.”
Chu Tráng Tráng
vội vã chạy nhanh đến bên bờ, vừa lắc lắc đầu cho nước trên tóc rơi
xuống, vừa thấp giọng nói: “Tôi là tốt cho anh, thật sự là chó cắn Lã
Động Tân. . . . . . A!”
Lời này chưa
nói xong, Thường Hoằng lại đem một đôi tay lạnh như băng thâm nhập vào
sau lưng Chu Tráng Tráng sưởi ấm: “Chu Tráng Tráng, tiếp tục nói đi,
đừng khách khí.”
Chu Tráng Tráng chịu thua lỗ, quyết định đem chính mình trở thành câm điếc, ngậm chặt môi.
Thường Hoằng từng bước một đem Chu Tráng Tráng ép đến bên cạnh cái cây lớn, xả ra một nụ cười mị hoặc ngông cuồng, cảnh cáo nói: “Nếu anh lại nghe
thấy em nói lung tung, sẽ lấy hết quần áo em . . . . . . quăng em xuống sông đi.”
Uy hiếp xong, Thường Hoằng buông Chu Tráng Tráng ra, tiếp tục quay lại
sông bắt cá, Chu Tráng Tráng nhìn bóng dáng hắn, lẩm bẩm nói: “Quần áo
đều lấy hết, cư nhiên còn muốn quăng tôi xuống sông, quả thực không phải đàn ông mà.”
Một tay cầm cá, một tay dẫn theo Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng đi trở về điểm hẹn dã ngoại.
Sau khi Chu Tráng Tráng được buông tay ra mới phát hiện có không ít người
đến đây, tất cả đều là người trẻ tuổi, hơn nữa hầu hết chưa từng gặp
qua, ngoại trừ ba người – Mĩ Địch thờ ơ, Tần Trung khuôn mặt tê liệt
thường trực (khuôn mặt cứng ngắc, ko biểu lộ cảm xúc), còn có Hải Nhĩ
tâm sự dạt dào.
Anh họ, chị họ, em
họ, anh rễ, anh trai kết nghĩa, em gái nuôi đều đến đây, hoá ra đây là
gia đình đoàn tụ, Chu Tráng Tráng cảm thấy mình thật dư thừa, cơ thể tự
động lui về phía sau, nhưng cánh tay to lớn của Thường Hoằng vung lên,
ôm lấy cổ nàng, đem Chu Tráng Tráng chặt chẽ giữ lại bên cạnh mình.
“Ah, Tráng Tráng, em cư nhiên còn chưa bị Thường Hoằng tra tấn chết nha, sức đề kháng quá mạnh mẽ rồi !” Mĩ Địch đang ngồi trên ghế buồn chán sắp
chết nhìn thấy Chu Tráng Tráng giống như nhìn thấy thuốc kích thích, lập tức nhảy dựng lên, hướng thẳng đến Chu Tráng Tráng, muốn ôm một cái
nhiệt tình.
Nhưng mới vừa bước một bước, liền bị ông xã khuôn mặt cứng đờ thường trực bên cạnh bắt lấy, dễ dàng túm trở về.
“Anh nói rồi, đừng nghĩ lại rời anh đi một mét nào.” Tần Trung lạnh lùng thốt.
Mĩ Địch nháy mắt uể oải, lui ở trên ghế bắt đầu xem tạp chí làm đẹp.
Có thể đem tinh thần mạnh mẽ vốn có của Mĩ Địch biến thành phục tùng như
vậy, Tần Trung nhất định là cường đạo (tên cướp), Chu Tráng Tráng ánh
mắt lộ ra thần sắc bội phục. Lơ đãng quay đầu, Chu Tráng Tráng phát
hiện, Thường Hoằng nhìn thấy hình thức sống chung của chị họ cùng anh rễ rồi lại quay đầu nhìn Chu Tráng Tráng, trên mặt cũng bắt đầu có chút
đăm chiêu.
Chu Tráng Tráng tức khắc dựng tóc gáy, người này chẳng lẽ muốn học theo sao?
Quả nhiên, Thường Hoằng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán Chu Tráng Tráng,
nhe răng cười: “So ra, anh đối với em quả thật quá khoan dung. Bất quá
đừng sợ, ngày còn rất dài nha.”
Vừa nghe lời này, hai chân Chu Tráng Tráng bắt đầu run lên.
Ngày còn dài, nhưng cái mạng nhỏ của nàng cũng sống không được lâu ah.
Khi mọi người đến đông đủ, một số người phụ trách nướng thịt, một số đánh
bài pocker (tú-lơ-khơ), Chu Tráng Tráng coi ăn như mạng tự nhiên sẽ lựa
chọn cùng thức ăn yêu dấu ở chung, lúc này liền đi về phía đang nướng
thịt. Đáng tiếc ông trời cho nàng một cái dạ dày chuyên chứa thức ăn,
nhưng không cho nàng một đôi tay khéo léo, sau khi lãng phí hết mấy đôi
cánh gà, Chu Tráng Tráng quyết định từ bỏ tự lực cánh sinh.
Làm cho nàng ngạc nhiên chính là, Thường Hoằng cư nhiên có tay nghề rất
tốt, nướng ra thức ăn vô cùng ngon miệng, lửa cháy phi thường thích hợp, mà nêm nếm gia vị cũng quá thơm ngon, tiếp nhận một cánh gà thơm giòn
của hắn đưa cho, Chu Tráng Tráng hạ miệng cắn, dầu vừng nhất thời tràn
đầy miệng lưỡi, thật sự quá ngon.
“Ăn ngon không?” Thường Hoằng hỏi.
Chu Tráng Tráng vội gật đầu.
“Còn muốn ăn không?”
Vẫn là gật đầu.
“Kia, gọi một tiếng ông xã nghe coi đi.”
Quả nhiên là bụng dạ khó lường a, Chu Tráng Tráng ngay tức khắc cảm thấy giờ phút này Thường Hoằng thật là tà ác.
“Em gọi một tiếng cũng không mất đi tí thịt nào.” Thường Hoằng dụ dỗ.
“Chính là linh hồn tôi sẽ mất không ít thịt.” Chu Tráng Tráng thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Được rồi, anh trước tiên lên xe lấy nguyên liệu nấu ăn, cho em vài giây suy
nghĩ đó.” Thường Hoằng buông vĩ nướng xuống, hướng tới bãi đất đậu xe mà đi.
Chu Tráng Tráng nhìn những cái cánh gà còn sống, nước mắt long lanh.
Đang bi thương thì có một người đi lại tiếp nhận vĩ nướng của Thường Hoằng, bắt đầu quét phủ dầu mè lên cánh gà.
Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, thấy hắn kia làn da tựa hồ có thể bị ánh mặt
trời xuyên thấu qua —— ngoài bạn học Hải Nhĩ ra thì còn ai?
Chu Tráng Tráng quyết định yên lặng rời đi, nhưng vừa mới di chuyển thân
mình đã bị Hải Nhĩ gọi lại: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.”
Chu Tráng Tráng nhìn về phía Hải Nhĩ, trên mặt hắn có một loại cảm xúc đau thương, hé miệng nói đến đau lòng người.
“Tráng Tráng, ngày đó thật sự thật có lỗi.”
“Không có việc gì, dù sao sinh tiên cái cuối cùng cũng không lãng phí,