
có phải
đối với người ta không lễ độ phải không?”
“Chị dâu, đó là em gái ruột của chị hả? Cô ấy mới từ nước ngoài về hả?” Tiểu Lưu có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút khó mở miệng.
“Không phải em gái ruột, mà là em gái nuôi. Đúng vậy, nàng từ nhỏ sống ở nước
ngoài. Không có việc gì, có gì em cứ nói.” Thật ra Chu Tráng Tráng đặc
biệt muốn đem từ “nuôi” này đọc thành thanh tư. (Q: trong tiếng hoa có 4 (5) thanh, từ nuôi-干/g¯an/ có thanh 1, nhưng TT muốn đọc thành thanh 4
/gàn/ sẽ thành từ khác nghĩa khác)
“Em nói mà, thì ra là người nước ngoài, khó trách vừa nhìn thấy liền ôm
trung đội trưởng rồi.” Tiểu Lưu vỗ vỗ ngực, cuối cùng thì cũng đã hiểu
rồi.
“Ohh ~~~~” Lúc Chu Tráng Tráng
thốt chữ “Ohh” này ngoàn ngoèo uốn éo. Đương nhiên, ngón tay đồng thời
cũng ngoàn ngoèo uốn éo véo cánh tay Thường Hoằng một cái.
Thường Hoằng dù là người sắt đá, cũng phải đau đến nhíu mày
“Chắc là trung đội trưởng em vui lắm
nhỉ, anh ấy luôn nhìn thấy em gái chị là nhớ đến chị mà, ha ha ha ha
ha.” Chu Tráng Tráng rốt cục luyện thành thần công ngoài cười nhưng
trong không cười.
“Trung đội trưởng
cũng không phải người ngoại quốc, lúc ấy liền đẩy cô ta ra đó.” Tiểu Lưu ăn ngay nói thật: “Sau đó trung đội trưởng nói mình bận việc, không bao giờ đi gặp cô ta nữa.”
Nghe tới đây, Chu Tráng Tráng mới buông cánh tay Thường Hoằng ra, nhưng đáng thương
thay, cánh tay cứng cáp dưới lớp vải kia đã xuất hiện vết máu bầm rồi.
“Tiểu Lưu, thời gian không còn sớm, mua xong đồ rồi thì mau trở về đi thôi.” Thường Hoằng nhẹ nhàng mà hít vào.
Tiểu Lưu mới vừa há miệng định lấy lòng phu nhân tương lai của trung đội
trưởng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, có cảm giác gió lốc trước cơn
giông bão, lúc này liền biết điều nghe lời rời đi.
“Nói, cô ả tác phong phóng đãng trông giống người nước ngoài vừa nhìn thấy
anh là tấn công kia là ai hả?” Chu Tráng Tráng không có bởi vì tiểu Lưu
đã rời đi rồi mà buông tha Thường Hoằng.
“Em không phải nói là em gái em sao?” Thường Hoằng nhún nhún vai.
Cứ thế này nghĩ lệch đi thì hỏng hết, tay Chu Tráng Tráng lại véo Thường
Hoằng: “Anh cho là anh pha trò chọc cười là em sẽ tha cho anh chắc, còn
nói không có gì với Phó Dương Dương, hôn người ta cũng hôn rồi, anh cũng không thuần khiết !”
“Vậy còn em cùng anh trai học trò hôn nhau thì sao.” Thường Hoằng phản bác.
“Đó là em bị cưỡng hôn!”
“Anh cũng bị cưỡng hôn vậy.”
“Anh đàn ông cao 1 mét 8, một đầu ngón tay thôi cũng có thể tống Phó Dương
Dương bay xa mấy mét rồi, nếu anh không nguyện ý có thể bị cưỡng hôn
sao?” Chu Tráng Tráng hít sâu, khôi phục bình tĩnh: “Tuy về mặt tính
chất thì tội của anh nghiêm trọng hơn em rất nhiều, nhưng đại nhân em
đây rộng lượng, tội tày trời của anh cùng tội cỏn con của em coi như
huề, từ nay về sau chúng ta quên đi không bao giờ được nhắc lại nữa.”
Thường Hoằng vuốt cằm, híp đôi mắt nhìn, nói: “Sao anh có chút nghi ngờ, Phó
Dương Dương kia là do em phái tới cố ý gài tội cho anh nha?”
“Anh quá coi trọng em rồi.” Chu Tráng Tráng cười ha ha, trong lòng đang mừng thầm, Phó Dương Dương này vẫn còn có chỗ hữu dụng, bỗng chốc đã đem lỗi trước kia của nàng xoá bỏ hết thảy.
Có tình địch như thế, mấy bà vợ còn đòi hỏi gì hơn.
Giờ phút này, Phó Dương Dương đang cách xa ngàn dặm bỗng nhiên bị hắt xì.
Hôm nay liên tục bắt bẽ Thường Hoằng hai lần, Chu Tráng Tráng hưng phấn dị
thường, kết quả mất đi cảnh giác, không bao lâu sau đã bị Thường Hoằng
dắt về phòng trọ.
Chờ cửa phòng bị
đóng kín mít, Chu Tráng Tráng mới phát giác tình cảnh nguy hiểm của bản
thân, đáng tiếc giờ phút này dĩ nhiên như cá trong chậu, trốn không thể
trốn.
Mắt thấy ánh mắt lang sói xanh mượt kia của Thường Hoằng, bắp chân Chu Tráng Tráng bắt đầu bủn rủn.
“Chu Tráng Tráng, em hôm nay trốn không thoát đâu.” Thường Hoằng ngữ khí hàm chứa dục vọng mãnh liệt.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, vẻ mặt cầu xin nói ra một yêu cầu cuối cùng: “Em vào toilet trước.”
Mới vừa uống quá nhiều đồ uống.
Nhưng mà hai phút sau, khi từ toilet đi ra, trên mặt Chu Tráng Tráng một mảng đỏ ửng quái lạ.
Đối mặt với Thường Hoằng sắp tấn qua đây, Chu Tráng Tráng nói: “Cái kia, dì cả em tới rồi.”
Tiểu bạch nha Thường Hoằng ngay tức khắc có dấu hiệu vỡ vụn.
Vào ngày này, Chu Tráng Tráng kỳ tích ba lần kháng cự thành công.
Không dễ dàng a.
Ngày thứ hai, lúc Thường Hoằng tiễn Chu Tráng Ttráng trở về, quan sát xung
quanh không có ai liền kề sát tai nàng tuyên bố: “Lần sau đến, chúng ta
nhất định phải hoàn thành chuyện này, chính mình chuẩn bị sẵn sàng.”
Lời này cũng giống như nói với con heo là, bây giờ về nhà rang mà hưởng thụ đi, bởi vì lần sau khi ngươi đến ta sẽ đem ngươi nướng chín chấm tương
ớt ăn.
Những lời này làm cho con heo là Chu Tráng Tráng rất sầu não..
Nhưng người tính không bằng trời tính (Q: nguyên gốc ko phải thế này, nhưng
ta edit sao cho hay, nên tam thế này thui), bởi vì trường học sắp tổ
chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, ra lệnh cho tất cả sinh viên
ngay cả cuối tuần cũng không được ra ngoài, toàn bộ