
g kết ý câu như vậy sao?”
“Nếu anh đã tốt hơn anh ta, kia dứt khoát. . . . . .” Trong đôi mắt Tả Nhất
đột nhiên loé lên một loại ánh sáng ranh mãnh, tiếp theo đem người áp
sát Chu Tráng Tráng ép vào thân cây, khoảng cách hai người gần gũi đến
mức Chu Tráng Tráng đều có thể nhìn thấy phản chiếu từ trong mắt hắn
hình ảnh một ít vụn bánh mì trên khoé miệng mình.
“Dứt khoát thế nào?” Lưng Chu Tráng Tráng bị vỏ cây thô ráp ma sát có chút đau.
“Dứt khoát, em cứ sau lưng hắn cùng anh kết giao một thời gian, sau đó so
sánh coi anh và hắn ai tốt hơn, đến lúc đó chọn lựa lại, thế nào?” Tả
Nhất mỉm cười, đôi mắt bởi vì cười mà dài ra, giống như cảnh tượng hoa
đào ngày xuân xẹt qua trong không khí.
Chu Tráng Tráng khư khư nhìn hắn, sau một lúc lâu, vươn tay vổ lên mặt mình, rồi hung hăng vổ lên hai má Tả Nhất.
“Em làm gì vậy?” Tả Nhất nghi hoặc.
“Ta đang làm thí nghiệm, rốt cuộc là ngươi đang nằm mơ hay là ta đang nằm
mơ.” Chu Tráng Tráng tức thì cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, quả
nhiên là năm 2012 sắp đến, quần ma loạn vũ a.
“Anh là nói thật.” Bàn tay Tả Nhất tóm chặt Chu Tráng Tráng, từng chữ thốt ra như kim thạch: “Không phải chuyện giỡn chơi.”
Nơi này đang là thời điểm rất nhiều người qua lại, người đi đường chung
quanh đều ghé mắt, tay Chu Tráng Tráng bị giam hãm, nhất thời túng quẫn, đang nghĩ ngợi xem phải dùng mấy phần công lực để đạp tiểu đệ đệ nhà Tả Nhất, đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa mang theo mệnh lệnh vang lên. (Q: Chiêu này quá độc)
“Nếu thật sự kết giao, cũng không đến lượt cậu.” Hải Nhĩ ôm một cái bình xuất hiện.
Chu Tráng Tráng quay đầu mừng rỡ: “Hải Nhĩ?”
“Thế quái nào lại chui ra một tên nữa?” Tả Nhất nhíu mi, nhưng tiếp theo lại cười nói: “Lại là cái gã mèo bệnh này.”
Lời này thật ra đâu có sai, từ khi Hải Nhĩ xuất viện đến nay, thân thể lại
càng gầy yếu, quần áo lúc trước giờ mặc ở trên người hình như lại rộng
thêm, bị gió thổi phiêu đãng, có loại tiên ý yếu ớt. (Quạ: Anh này xuất
hiện là lại đau lòng)
Xinh đẹp thì
xinh đẹp, nhưng mỗi lần Chu Tráng Tráng nhìn thấy Hải Nhĩ thân thể suy
nhược thì tim như bị bóp nghẹn, cho nên vừa nghe Tả Nhất nói như vậy,
liền không hài lòng, dùng sức thúc một cái, ném rớt tay Tả Nhất ra: “Ăn
nói kiểu gì vậy hả?”
“Xem ra anh ta
cũng không thể đụng đến?” Tả Nhất khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt bắt đầu đánh giá hai người: “Hai người đây lại là tình huống gì?”
“Không liên quan tới ngươi.” Chu Tráng Tráng nhíu mày.
Tả Nhất lạnh lùng cười: “Chu Tráng Tráng em không muốn băng video nữa sao?”
Chu Tráng Tráng lúc này tức giận đến lỗ mũi phồng to gấp đôi (Q: còn vài chữ nữa dịch hoài ko ra haizzz足够进入鼻孔教了.)
“Băng video gì vậy?” Hải Nhĩ đột nhiên hỏi.
“Không có gì.” Chu Tráng Tráng không muốn Hải Nhĩ phải lo lắng, lập tức muốn
xua đuổi Tả Nhất mau đi:“Ta bây giờ phải đi tập hợp rồi, ngươi không có
việc gì thì đi đi, đến lúc đó liên lạc sau.”
Hải Nhĩ lại nói: “Tráng Tráng, đã đến giờ, em đi tập luyện trước đi, anh cùng cậu ta nói vài câu đã.”
Chu Tráng Tráng gấp đến độ trên ót toàn là mồ hôi, nhưng mắt thấy thầy
hướng dẫn đang trên sân thể dục kêu gọi tập hợp, nếu không đi nhất định
sẽ bị phạt, chỉ có thể cắn răng dậm chân nhanh như chớp chạy đi: “Mặc kệ hai người!”
Tuy nói như vậy, nhưng thâm tâm vẫn phải ngoái cổ lại nhìn.
Thật vất vả mới hoàn tất buổi diễn tập, chạy tới chỗ ban nãy thì phát hiện đã không còn ai.
Tuy rằng không ai, nhưng Hải Nhĩ đem phòng thí nghiệm làm nhà nên Chu Tráng Tráng lúc này liền chạy tới phòng thí nghiệm, quả nhiên, Hải Nhĩ đang
trước kính hiển vi quan sát cái gì.
Chu Tráng Tráng đi qua, lựa lời mà nói: “Cái kia, em cùng hắn ta thực sự không có gì.”
“Anh chưa từng hoài nghi em.”
Hải Nhĩ đúng là bạc quý a! Chu Tráng Tráng cảm động, cảm động cũng không
quên dặn dò: “Anh nhớ kỹ đừng nói cho Thường Hoằng biết nha, nếu không
anh ấy tính tình nóng nảy, đến lúc đó tuyệt đối là đem em chặt thành tám khúc mất.”
“Anh biết mà.” Hải Nhĩ
mỉm cười, tươi cười rất là ấm áp, nhưng khuôn mặt lại trắng như tuyết,
như là quang cảnh tuyết đầu mùa xuân tan sớm. Dừng lại suy tư một chút
rồi nói một câu: “Tám khúc? Anh Thường Hoằng khi đó chắc sẽ không tốt
như vậy mà đem em chia đều như vậy đâu.”
Chu Tráng Tráng: “. . . . . .”
Tuy rằng nhắc đến Thường Hoằng có chút
nghĩ mà sợ, nhưng rất nhanh nổi sợ hãi này đã bị lòng hiếu kỳ đè bẹp,
Chu Tráng Tráng hỏi: “Rốt cuộc anh cùng hắn nói gì ha?”
“Không có gì.” Hải Nhĩ không muốn nhiều lời.
“Nếu không có gì, hắn sẽ dễ dàng rời đi như vậy sao?” Chu Tráng Tráng thế nào cũng không tin.
“Em có nhớ lúc ấy trên tay anh cầm một cái bình không?” Hải Nhĩ đột nhiên hỏi.
Chu Tráng Tráng gật gật đầu, tựa hồ có cái ấn tượng như vậy.
“Anh nói cho hắn, đó là não người mới lấy ra.” Hải Nhĩ bình tĩnh nhớ lại:
“Sau đó hắn dùng một loại ánh mắt thâm sâu như nhìn thấy biến thái nhìn
anh vài cái, rồi đi.”
Chu Tráng Tráng vỗ vỗ bả vai Hải Nhĩ: “Không ngờ anh cũng rất phúc hắc nha, chiêu như
vậy mà cũng nghĩ ra được, nói dối còn lâm nguy không sợ a.”
Hải