Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324904

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

phải ra sân thể dục

tập luyện, cho nên hơn một tháng sau, Chu Tráng Tráng cũng không có thời gian đón máy bay đến doanh trại Thường Hoằng, tạm thời vui vẻ làm một

con heo sống sờ sờ chưa bị nướng chín.

Nhưng mà Chu Tráng Tráng ở trường học cũng không sung sướng gì, bởi vì phải

tham gia tiết mục chuyển hóa đội hình, cả ngày phải ở trên sân thể dục

chạy tới chạy lui, mệt gần sắp chết.

Chu Tráng Tráng thật sự không hiểu, nhiều người như vậy chạy qua chạy lại

trên sân thể dục để tạo thành tên trường hay là những hoa văn đơn giản,

xem bọn họ là phần tử gì chứ?

“Không

bắt chúng ta làm thành tinh trùng ^_^ thì không vừa lòng mà!” Đại Kiều

cũng nằm trong đội ngũ này, đưa ra câu trả lời cho suy nghĩ của Chu

Tráng Tráng.

Thật vất vả mới chịu

đựng được đến giờ giải lao, Chu Tráng Tráng chạy nhanh tới căntin mua đồ ăn bổ sung năng lượng, nhưng tới nơi lại phát hiện căntin toàn một biển người, cố bon chen thế nào cũng chẳng vào được, ai cũng giống nàng đến

để bổ sung năng lượng mà.

Không thể

cũng phải biến thành có thể, Chu Tráng Tráng hít sâu một ngụm hơi, bất

chấp khó khăn chui vào bên trong, đáng tiếc sức ăn mặc dù tốt nhưng công phu thì không dùng được, không bao lâu đã bị đá ra ngoài, trên mông còn in lại một dấu giày rõ ràng.

Mắt

thấy thời gian giải lao sắp hết, Chu Tráng Tráng vừa đói vừa vội, nước

trong hốc mắt cuồn cuộn, ngay lúc sắp rơi xuống thì bỗng nhiên một cái

hamburger thơm ngon cùng với một ly Coca toả ra làn hơi mát lạnh đưa tới trước mặt nàng.

Chu Tráng Tráng phản ứng đầu tiên là chụp lấy định cắn một phát, nhưng mới vừa mở miệng ra,

nhìn thấy người đứng trước mặt đang đưa mỹ thực cho mình thì như thế nào cũng ăn không vô.

Tả Nhất.

“Anh tới làm cái gì?” Chu Tráng Tráng đem toàn bộ đồ ăn trả vào trong tay Tả Nhất.

“Thật sao không muốn sao?” Đôi mắt Tả Nhất híp lại, như một kim khâu: “Vậy thì anh có thể ném đi.”

Chu Tráng Tráng nhìn hamburger cùng coca kia, trong miệng bắt đầu bài tiết từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Đồng thời, bài tiết nước miếng còn có con chó vàng bên cạnh, đang thè dãi lưỡi chờ đợi thức ăn từ Tả Nhất.

Chu Tráng Tráng cùng tiểu Hoàng liếc nhau, bỗng chốc phát giác oan gia ngõ

hẹp – con chó này thuộc loài lang thang, thường xuyên quanh quẩn trong

trường từ căn tin tới ký túc xá, bình thường sinh viên nhìn thấy nó đều

sẽ cho ăn, chỉ riêng Chu Tráng Tráng thường xuyên ôm cà mèn vừa ăn vừa

đi, không chút nào băn khoăn về ánh mắt đói khát của tiểu Hoàng, cái này thôi cũng không tính, ngẫu nhiên Đại Kiều, Đồng Ý, Tiểu Thuý sắp ném

thức ăn, Chu Tráng Tráng lại luôn nhanh tay lẹ mắt chộp thức ăn sắp sửa

quăng kia bỏ vào trong cà men mình, vì điều này, tiểu Hoàng hận Chu

Tráng Tráng tận xương tuỷ.

Trên mặt

Tả Nhất bắt đầu xuất hiện thói quen không kiên nhẫn: “Chu Tráng Tráng,

anh đếm ba tiếng em nếu nếu không cần anh liền ném nó đi, một, hai …

ba.”

Trong đôi mắt Tả Nhất trầm tĩnh

hiển hách, lập tức quăng hamburger. Tiểu Hoàng kích động há mõm, nhắm

mắt nghênh đón mỹ thực sắp đến miệng.

Nhưng đợi hồi lâu, cũng không ngửi thấy mùi thịt, trợn mắt nhìn, phát hiện

Chu Tráng Tráng nhưng lại chuẩn xác cạp trúng hamburger đang bay trong

không trung, cũng bắt đầu ngấu nghiến. (TT sao giống cún vậy)

Từ đó về sau, tiểu Hoàng không bao giờ xuất hiện trong khuôn viên trường học nữa.

Nhìn thấy Chu Tráng Tráng ăn như hùm đói cái mình mua cho, khoé miệng Tả

Nhất lộ ra mỉm cười thoả mãn không dễ phát hiện, tiếp theo vươn tay,

nói: “Khăn quàng cổ anh muốn đâu?”

“Gần đây bề bộn nhiều việc không có thời gian làm, kỷ niệm ngày thành lập trường, anh cũng thấy đó.” Chu Tráng Tráng nhóp nhép.

Tả Nhất nhìn Chu Tráng Tráng bị mồ hôi thấm ướt tóc, mở miệng: “Cho … em

thời gian nửa tháng, nếu làm không xong, bạn trai em có trái cây ngon để ăn.”

“Tôi đã từng nói qua, thời kỳ dậy thì của tôi hơi chậm so với người khác.” Chu Tráng Tráng bỗng thốt ra một câu như vậy.

“Có ý gì?” Tả Nhất vẻ mặt hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

“Ý là ta có tâm lý nổi loạn rất trầm trọng, nếu ngươi bức bách ta nổi

nóng, đừng trách ta chó cùng dứt giậu, à không, là ngọc nát đá tan.”

Trong mắt Chu Tráng Tráng cố gắng loé ra vẻ oanh liệt lừng lẫy.

“Em nguyện ý vì tên bạn trai kia mà chó cùng rứt giậu?” Tả Nhất lộ ra một tia hứng thú: “Xem ra em rất thích hắn rồi.”

“Là ngọc nát đá tan, cám ơn.” Chu Tráng Tráng sửa lại cho đúng còn bổ sung thêm: “Ta quả thật rất thích anh ấy.”

“Anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?” Tả Nhất hỏi.

“Anh ấy cái gì cũng không tốt.” Chu Tráng Tráng lúc này nghĩ về Thường Hoằng còn có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy sao em còn thích hắn?”

“Anh ấy cái gì cũng chẳng tốt mà ta còn thích anh ấy như vậy đã nói lên ta

thật sự thích anh ấy.”Chu Tráng Tráng tựa hồ vừa đọc ra một câu dễ líu

lưỡi, nhưng ý tứ nàng rõ ràng truyền đạt hết trong đó.(Q: Thường Hoằng

mà nghe được chắc mát lòng mát dạ lắm đây)

Tả Nhất suy nghĩ rồi nói: “Dựa theo lời em nói, anh so với anh ta vẫn tốt hơn nhiều rồi.”

Chu Tráng Tráng đen mặt: “Cô giáo dạy ngữ văn hồi tiểu học nhà ngươi dạy ngươi tổn


Teya Salat