
đánh bóng rổ từ cửa tiến vào, dáng người cao ngất, biểu tình bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén mà tĩnh lặng.
Bắp chân Chu Tráng Tráng lại bắt đầu phát run : “Thường. . . . . . Hoằng.”
Người tới đúng là Thường Hoằng, chỉ thấy hắn từng bước đến gần Chu Tráng
Tráng, giày Martin hào phóng dẫm vang trên mặt đất, tiếng cộp cộp cũng
làm vỡ nát lá gan Chu Tráng Tráng.
Lần này không chỉ có bắp chân, ngay cả bắp đùi Chu Tráng Tráng cũng bắt đầu run lên rồi, nghĩ đã không còn đường nào trốn thoát nữa nhưng Thường
Hoằng lại một tay giữ chặt ôm nàng vào ngực, lạnh lùng dò xét Tả Nhất:
“Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp nữ nhân của ta?”
“Nữ nhân của ngươi?” Tả Nhất cũng không phải là tên dễ chọc, lúc này cũng
lạnh lùng đáp lại: “Hai người kết hôn rồi sao? Nếu chưa, nói câu kia còn quá sớm đó.”
Thường Hoằng cười tự tin, nhìn Chu Tráng Tráng cười lộ ra hàm răng trắng sáng bóng: “Chu Tráng Tráng, em nói cho hắn biết, đời này em chỉ sẽ cùng ai kết hôn?” (Q: Tát Không Không cho
anh Hoằng đi quảng cáo cho kem đánh răng đi)
“Anh anh anh, chính là anh, chỉ có anh!” Tội danh lén lút vụng trộm đi gặp
người khác không phải nhỏ, Chu Tráng Tráng vội lấy công chuộc tội, ngại
không đủ, còn bổ sung thêm một câu nữa: “Cho dù anh luyện Quỳ Hoa Bảo
Điển (*) không có tiểu ** em cũng chỉ lấy anh thôi!”
(*) Quỳ Hoa Bảo Điển: tu luyện loại võ công này phải tự cung, giống như
Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần trong truyện của Kim Dung
Thường Hoằng vừa lòng, nói với Tả Nhất: “Ngươi nghe thấy chưa.”
Tả Nhất lạnh lùng cười: “Đối với loại người không hề có tí phẩm hạnh như
Chu Tráng Tráng này, đe doạ cám dỗ gì cũng đều có thế thành công, không
tin ngươi thử cho cô ấy một bàn thức ăn xem cô ấy có sửa miệng hay
không.” (Q: Theo đuổi người ta mà chê như thế, haizz ngoài đời ai dám,
bị đạp bay liền)
Chu Tráng Tráng xiết chặt nắm tay.Có cần phải hiểu rõ nàng như vậy không ah?!
“Tiểu tử, ta nói lại lần cuối cho ngươi biết.” Thường Hoằng giơ tay kéo Chu
Tráng Tráng ôm chặt vào lòng, sợi tóc mềm mại của nàng chạm vào cằm hắn, đen như tơ tằm, khiến hai mắt hắn kéo dài: “Cô gái này, đời này chỉ
thuộc về ta, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.”
Tuy rằng Thường Hoằng nhìn Chu Tráng Tráng với sắc mặt nhu hòa, nhưng giọng nói kia lại toát lên khí phách, như một quả tạ to lớn nện trên nền đất, kích khởi vô số bụi bặm, Chu Tráng Tráng mê đắm, hai mắt nhất thời có
chút nhoi nhói.
Cảm động quá.
Chu Tráng Tráng nhìn Thường Hoằng, lệ trong suốt trong mắt: “Thường Hoằng
yêu dấu, không ngờ anh cũng có thể nói những lời như vậy.”
Thường Hoằng: “. . . . . .”
Tả Nhất đứng một bên tự nhiên trở thành bóng đèn, xem công dụng thì ra là
loại tiết kiệm năng lượng, nhịn không được ho khan một tiếng thu hút lực chú ý của hai người kia: “Cho dù ngươi gặp gỡ cô ấy trước ta, nhưng
thời gian dài xa cách làm sao chịu nổi, lòng của nàng đã sớm chậm rãi
hướng về phía ta, không ngại nói cho ngươi, chúng ta thường xuyên hẹn
hò, nhạ, đây là khăn quàng cổ cô ấy đan cho ta.”
Tả Nhất vừa nói vừa đem khăn quàng cổ Chu Tráng Tráng mới vừa đưa hắn lấy
ra, khiêu khích quấn quanh cổ, ánh mắt như gai sắc nhọn đâm thẳng về
phía Thường Hoằng.
Phải làm sao để
nói cho rõ ràng a! Chu Tráng Tráng thật muốn nhìn trời phun một ngụm máu tươi, để nó thay nàng kêu oan với ông trời.
Lo lắng bất an quay đầu nhìn về phía Thường Hoằng, sợ hắn lại giận dữ.
Nhưng Thường Hoằng vẫn rất bình tĩnh, chóp mũi hơi khẽ động, trong không trung vạch trần ra tất cả một cách thoải mái: “Cô ấy vì tiền đồ tương
lai của ta mới bị ngươi ép buộc đan cái khăn này, ta đã sớm biết. Ngươi
đường đường là một đại nam nhân cư nhiên uy hiếp một kẻ ngốc nghếch như
vậy, thật sự làm cho người ta khinh thường. Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không biết cái khăn quàng cổ này hơi có chút mùi hôi chân
sao?”
Chu Tráng Tráng trợn to mắt,
nhìn Thường Hoằng như nhìn thấy thánh thần: “Anh làm sao mà biết được?
Đại Kiều cũng không cẩn thận lau chân một chút.”
“Em nói dối?” Tả Nhất vẫn còn ôm một ít kỳ vọng với Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng suy tư, gian nan nói ra chân tướng: “Đúng vậy. Kỳ thật. . . . . . là ta không cẩn thận lau chân.” (Q: thế mà đổi thừa Đại Kiều kìa, ai mà dám lau chân khăn đan cho TH chứ)
“. . . . . .” Tả Nhất rốt cục biết bản thân mình kỳ vọng sai lầm rồi.
Giờ phút này, gương mặt Tả Nhất đã không thể dùng từ xúc động phẫn nộ để
hình dung, đỏ rồi xanh, xanh rồi tím, tím rồi lam, cuối cùng khi biến
thành màu xanh lá, hận ý từ kẽ răng rít ra: “Chu Tráng Tráng, em đừng mơ lấy được cái em muốn đó!”
Chu Tráng
Tráng vừa nghe, nghĩ đến cảnh tượng cuộn băng kia bị giao vào trong tay
lãnh đạo, họ giận dữ đem Thường Hoằng giam lại, nhất thời luống cuống.
Nhưng Thường Hoằng vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Ngươi xác định trong máy tính ngươi còn đoạn phim kia sao?”
Da mặt Tả Nhất giần giật: “Có ý tứ gì?”
“Em họ ta đã sớm nhờ một người bạn làm hacker đột nhập vào máy tính của
ngươi, đem cái kia hoàn toàn tiêu huỷ.” Thường Hoằng mỉm cười, như núi
xa vạn dặm khiến cho người