Old school Easter eggs.
Hương Bạc Hà

Hương Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323813

Bình chọn: 7.00/10/381 lượt.


Cô đang cách nhà quá xa, giờ này ba mẹ chưa về nhà, nhà cửa vắng vẻ không có ai. Trường đã tan học, thầy cô cũng không ở lại. Nơi gần nhất cô có thể đến chỉ còn Mặc gia.

Đêm chậm rãi buông màn, người người trên đường hối hả quay về tổ ấm. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô bước thấp bước cao khập khiễng đi về phía trước, không giây phút nào dám dừng chân nghỉ ngơi.

Hứa Tri Mẫn cũng không biết làm thế nào cô có thể đến được Mặc gia. Mảnh khăn bao quanh vết thương máu đã ướt sũng và bắt đầu chảy nhỏ giọt xuống mặt đường. Cô bấm chuông, thấy Mặc Hàm đi ra mở cửa.

Mặc Hàm mở cánh cửa sắt chống trộm, lúc trông thấy cô, cậu ngơ ngác thấy rõ: “Chị Tri Mẫn?”

Cô chết lặng, mỉm cười: “Tốt thật, cậu đã về nhà bình an.” Tiếp theo cô đứng yên lặng tại chỗ, yên lặng nhìn sắc mặt cậu biến đổi vì câu nói này, yên lặng nhìn đôi mắt cậu đứng tròng khiếp sợ đúng vào lúc bắt gặp mảng máu đầm đìa nơi chân trái của cô.

Cảm giác trả thù thành công khiến cô bất chợt khoái trá: Quả nhiên, cậu ta cuối cùng vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lương thiện, ắt hẳn chưa bao giờ làm tổn thương người khác. Nhưng cậu ta nhẫn tâm lừa mình, hại mình không thể chào tạm biệt anh họ. Vì thế, đây là quả báo cậu ta đáng phải nhận. Người không phạm ta, ta không phạm người; nhưng nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người. Ai dám tổn thương mình, mình sẽ trả lại gấp trăm lần!

Được lắm! Cô dửng dưng nhìn khuôn mặt cậu chuyển từ xanh sang trắng, dửng dưng nhìn tay chân cậu dần run lẩy bẩy. Ngay sau đó, đáy mắt cậu chợt lóe lên tia sáng. Hứa Tri Mẫn bất giác nổi giận, cô cắn mạnh môi, rũ mắt nhìn xuống khi nghe cậu gân cổ gọi anh trai bằng thứ giọng chực khóc: “Anh ơi! Anh ơi!”

Đang ở trong phòng đeo một bên tai nghe, lẳng lặng nghe bài ‘I’ll never break your heart’, Mặc Thâm hoảng hồn giật bắn người bởi tiếng la hét thảm thiết bất thình lình của em trai. Cậu ném tai nghe lao ra khỏi phòng, mới bước nửa bước ra cửa, Mặc Hàm đã nhào tới túm chặt áo sơ mi cậu: “Anh ơi, làm sao bây giờ?!”

“Bình tĩnh đi nào! Chuyện gì thế?” Mặc Thâm ráng sức kiềm chế cậu em.

“Chị Tri Mẫn…máu, chảy máu nhiều quá…”

Theo lời cậu em, Mặc Thâm hướng tầm nhìn ra bên ngoài cửa sắt. Đầu tiên cậu nhìn Hứa Tri Mẫn đang cúi đầu, kế đó cậu dời ánh mắt xuống, thoáng thấy màu đỏ ghê sợ ở chân trái và lốm đốm vết đỏ trên mặt đất dưới chân cô, mặt cậu lập tức trắng bệch: “Hứa Tri Mẫn…”

Cô ngẩng mặt lên, giữ nguyên nụ cười yếu ớt như có như không: “Chân tôi hình như bị thương rồi…” Nói xong, hai chân cô chông chênh mất trọng tâm, cánh tay cũng không thể bám vào một thứ gì đó để đứng vững. Nhưng, nhanh như chớp, Mặc Thâm đã vững vàng đỡ được thân thể cạn kiệt sức lực của cô.

Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, nghe giọng cậu nhỏ nhẹ: “Đừng lo, đã có tôi ở đây.”

Chưa từng có ai nói với cô như vậy, ngay cả ba mẹ cũng chưa. Sau một chút nghi hoặc, cô khoát tay lên tay cậu, dưới lớp vải tơ tằm mềm mỏng là cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ đang nâng đỡ cô. Cảm xúc thoáng qua đó không biết nên gọi là gì, nhưng lại khiến cả người cô thả lỏng, và cứ thế, cô ngả người tựa vào lòng cậu.

Mặc Thâm đỡ cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cậu em Mặc Hàm thì vào phòng ôm ra hòm thuốc cấp cứu.

Mặc Thâm cởi chiếc giày học sinh bằng da cô mang bên chân trái, gỡ tấm khăn quấn quanh mắt cá, xong lại nhẹ nhàng tháo chiếc tất vải đã bết dính vào chân. Cuối cùng, đập vào mắt cậu là một lỗ hổng sâu cỡ đốt ngón tay trên khớp xương mắt cá chân, thịt bên trong hơi đùn ra ngoài, máu ướt lênh láng. Trời ạ, thì ra bị thương nặng đến thế! Cậu không kìm được khẽ rùng mình.

“Đau không?” Mặc Thâm vừa nhẹ giọng hỏi vừa đón lấy miếng băng gạc khử trùng cậu em đưa qua, gắng sức chặn lại miệng vết thương. Cậu nghiêng mặt nhìn cô, cô vẫn cắn môi dưới lắc đầu dù rằng lớp mồ hôi rịn ra đầy trên vầng trán đã tích tụ thành dòng nước nhỏ lăn dài theo sườn mặt bên phải, rồi rơi xuống đọng lại trên ngón tay xanh xao.

Rõ ràng đã đau như vậy mà còn nói không đau. Tựa như có tảng đá đè nặng trong trái tim, cậu bần thần không biết nên nói gì với cô cho phải.

Ở bên cạnh, Mặc Hàm nhìn chằm chằm không rời mắt, thấy miếng băng gạc chẳng mấy chốc lại thấm ướt máu, cậu quính quáng la lên: “Hình như máu không ngưng chảy anh ơi!”

Dĩ nhiên biện pháp cầm máu đơn giản không thể có hiệu quả. Việc cần thiết nhất phải làm trong tình huống vết thương sâu như thế này chính là khâu lại. Mặc Thâm chỉ mới là học sinh cấp ba, cho dù vì mong muốn kế thừa sự nghiệp của ba nên cậu đã đọc khá nhiều sách y dược, nhưng một cậu con trai tuyệt nhiên chưa từng bắt tay vào thực hành như cậu chắc chắn không thể khâu vết thương cho cô. Cậu rút thêm mấy miếng băng gạc thấm máu tứa ra từ miệng vết thương, tiếp đến lại đắp một lớp bông gòn chặn lên trên, sau cùng dùng băng dán dán chặt lại. Làm xong, cậu ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc kiểu xưa, vừa hay đã sắp đến bảy giờ tối. Buổi chiều vú ra ngoài rồi gọi điện về bảo người bạn giữ vú ở lại nhà dùng bữa. Bình thường ba mẹ cậu hay về nhà vào thời gian này, ba cậu bây giờ chắc chắn đang trên đường đi.

Mặc T