
đã
bình tình lại, “ư” một tiếng rồi mềm nhũn người ra.
Vẻ mặt giận dữ, Lạc Thiên khởi động xe.
Trong xe, không khí vô cùng nặng nề, bức bối.
Lạc Thiên mím môi, thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu
nhìn Tăng Tử Kiều nửa nằm nửa ngồi phía sau, không còn chút sinh khí nào.
Tất cả đều không qua khỏi mắt Giang Vãn Khê, trong
lòng có một cảm giác thật lạ lùng, thâm chí cô bắt đầu hối hân vì đã lên xe. Có
lẽ hai người họ có nhiều điều phải nói, nhưng hiện giờ vì vướng cô nên chẳng
nói được gì chăng?
Tay cô nắm chặt túi quà anh tặng, sau đó buông ra, lại
nắm chặt, cứ lặp đi lặp lại khoảng mười lần, nếu cứ nắm chặt nữa, túi quà e sẽ
bị cô làm hỏng mất.
Chiếc xe chạy khoảng mười phút thì cô từ từ quay sang,
nói ngắn gọn với Lạc Thiên: “Anh dừng xe ở đường đó đi, tự em về, anh đưa cô ấy
về nghỉ ngơi trước”.
Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, không nói.
Không thấy anh trả lời, cô im tiếng, hơi ngoảnh đầu ra
cửa sổ, lại nắm chặt túi giấy trong tay.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà có khung
cảnh sang trọng.
Theo Lạc Thiên xuống xe, Giang Văn Khê ngẩng đầu lên,
mấy chữ lớn bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt cô.
Gió đêm ập đến, không khí tràn ngập hương hoa hồng,
nhưng mùi hương ấy lại khiến người ta có cảm giác như sắp nghẹt thở.
Lạc Thiên mở cửa xe phía sau, lạnh mắt nói với Tăng Tử
Kiều với vẻ giận dữ: “Tự em đi, hay là anh vác em lên trên?”
Tăng Tử Kiều mệt mỏi bước xuống, đẩy Lạc Thiên đứng
chặn trước mặt ra, đi thẳng vào trong tòa nhà. Lạc Thiên không nói gì, theo sau
cô.
Đó là lần đầu tiên Giang Văn Khê đến nhà Lạc Thiên,
nhưng cô biết rõ, với Tăng Tử Kiều nhất định không phải là lần đầu.
Như cô đã nghĩ, Lạc Thiên sống một mình.
Thiết kế đơn giản phóng khoáng, mãi mãi là phong cách
của anh.
Giang Văn Khê không ngờ lần đầu vào nhà Lạc Thiên lại
trong tình huống thế này, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chi đờ
đẫn nhìn đôi nam nữ khiến cô băn khoăn suốt dọc đường đi.
Không khí như cô đặc lại, ba người không ai nói gì.
Bỗng, Tăng Tử Kiều móc thuốc lá trong túi ra, vừa định
châm hút thì đã bị Lạc Thiên rút đi không chút thương tình, dập tắt trong gạt
tàn. Tăng Tử Kiều lại mở túi, rút ra một gói thuốc khác và một cái bật lửa
khác, điếu thuốc vừa rút ra lại bị Lạc Thiên gạt đi.
Lạc Thiên giật lấy túi của cô, móc hết thuốc lá và bật
lửa ra, ai ngờ Tăng Tử Kiều nhìn thấy, túm chặt lấy túi như lên cơn điên, hét
lên: “Anh đừng đụng vào đồ của em!”.
Lạc Thiên thấy vẻ mặt cô Tăng Tử Kiều kỳ lạ, bỗng như
hiểu ra gì đó, sa sẫm mặt, quát lên: “Trong túi có gì không nhìn được à?”.
Tăng Tử Kiều hoảng hốt giấu cái túi ra sau lưng, gạt
nước mắt trên mặt, đứng lên, nói: “Không có gì, em muốn nghỉ ngơi”.
“Lấy ra đây cho anh xem, trong đó có gì hả? Tốt nhất
là đừng để anh biết em đã đụng vào những thứ không nên đụng!” Lạc Thiên không
tin, giật lấy túi của cô, “Đưa anh xem!”.
“Chuyện của em không cần anh lo, trả túi lại cho em!
Anh cứ đi yêu đương đi, hưởng lễ Tình Nhân của anh đi! Cút đi!”
Lạc Thiên lật hết cả túi cũng không thấy thứ anh không
muốn thấy, bất giác thở phào, nếu để anh phát hiện ra cô cắn thuốc thì anh sẽ
không tha cho cô. Đang định trả túi lại, anh bỗng thấy mấy tờ giấy trong hồ sơ
bệnh án, tim anh bỗng thót lên, lẽ nào cô đang bệnh nặng?
Anh vội vàng mở ra xem, mấy chữ lớn “Giấy đồng ý phá
thai” đập vào mắt anh, chữ ký bên dưới là của Tăng Tử Kiều, thời gian là hôm
nay.
Cơn giận bốc lên đầu, anh liếc nhìn mấy tờ giấy rồi
gầm lên với Tăng Tử Kiều: “Mới làm xong phẫu thuật mà em lại chạy đến quán bar
uống rượu, còn dám chất đầy thuốc lá trong túi hả? Có chuyện gì không nói ra
được hay sao? Nhất định phải hủy hoại bản thân như thế hả? Em làm thế thì có
khác gì cha mẹ đã bỏ em lại ở cô nhi viện? Không, em còn tàn nhẫn hơn họ nhiều,
chí ít họ còn để lại mạng sống cho em, còn em lại không muốn để lại mạng sống
nào cả!”.
Ngoài lần cãi nhau với Lạc Thiên, Giang Văn Khê chưa
từng thấy anh nổi giận như thế bao giờ. Lời Lạc Thiên nói khiến tim cô thót lên
tận cổ họng, trong lúc vô tình, cô liêc nhìn thây chữ trên tờ giấy trong tay
Lạc Thiên - Giấy đồng ý phá thai, trong tích tắc, đầu cô “ầm” một tiếng, nổ
tung.
Khiến anh cuống quít lên chạy đến như thế, là vì đứa
trẻ trong bụng Tăng Tử Kiều ư? Cái cô Tăng Tử Kiều kia chẳng phải là kẻ đã có
chồng hay sao? Tại sao còn phá thai? Lẽ nào đứa bé bị phá bỏ là con của anh và
Tăng Tử Kiều?
Kẻ thứ ba xen vào, dụ dỗ phụ nữ nhà lành, làm bậy rồi
quất ngựa truy phong... Bao nhiểu từ ngữ bỗng chốc tràn ngập trong đầu cô.
Tăng Tử Kiều không trả lời, chi thấy cô đi vụt vào nhà
vệ sinh, bám vào bồn cầu nôn ọe.
Giang Văn Khê tưởng mình đã biến thành con rối gỗ bất
động, nhưng vẫn không kiểm soát được chân mình, vào nhà vệ sinh trước cả Lạc
Thiên, đưa ra một hộp khăn giấy.
Nôn xong, Tăng Tử Kiều đón lấy, lau miệng rồi yếu ớt
ngẳng đầu lên nhìn cô, nói gọn: “Cảm ơn”. Sau đó ra khỏi nhà vệ sinh như một
hồn ma, “Tàn nhẫn? Tàn nhẫn...”, miệng không ngừng lẳm bẳm, xoa xoa cái trán
bắt đầu