
chằm vào gương một lúc rồi cười, sau đó lại bĩu môi, quan sát kỹ mỗi
một bộ phận trên gương mặt, lẩm bẩm: “Giống chỗ nào? Góc nào giống? Một đám
không có trình độ thưởng thức”.
Cô thở dài rồi ra khỏi đó. Sảnh tiệc ồn ào khiến cô
bực bội, cô nhìn xung quanh tìm Lạc Thiên nhưng không thấy bóng anh đâu.
Một nhân viên phục vụ bê khay đi ngang qua, cô tiện
tay lấy xuống một ly rượu vang, mắt vẫn nhìn ngó đám đông để tìm Lạc Thiên.
Cô cầm ly rượu đứng ngoài cửa, vừa quay lưng đã thấy
Phương Tử Hạ hai tay co thành nắm đấm, vẻ mặt giận dữ từ bên ngoài bước vào
sảnh tiệc.
Ở hôn lễ của Châu Thành, cô gặp Phương Tử Hạ đang nổi
giận ở trước cửa nhà vệ sinh, còn lần này lại nghiêm trọng hơn lần trước, vì
anh ta bước nhanh qua cô bất cần đụng một cái, chi cúi đầu khẽ nói “Xin lỗi”
rồi vội vã đi mất.
Cô dịch ra một bước về phía sau, quay đầu nhìn theo
hướng Phương Tử Hạ vừa bước vào, ở cuối hành lang ánh đèn rất tối.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô quay người chậm rãi đi đến
đầu kia của hành lang.
Cô ghét cảm giác này, cô luôn nghĩ rằng mình sẽ không
gặp phải tình huống bạn trai gặp lại bạn gái cũ hay tình nhân cũ, thế nhưng bao
giờ cũng xảy ra.
Đúng ở ngã rẽ, cô khựng lại.
Dưới ánh đèn dìu dịu, trên tấm kính phía trước phản
chiếu rõ bóng hai người.
“Mười năm trước em không chịu đến thăm anh, anh có
trách em không?” Nhịn rất lâu, Châu Mộng Kha cuối cùng đã hỏi điều mà cô luôn
muốn hỏi, trong đôi mắt cụp xuống đã long lanh lệ.
Lạc Thiên quay mặt đi, trầm tư không nói.
Không nghe câu trả lời, Châu Mộng Kha từ từ ngẩng đầu
lên, run giọng hỏi lại: “Có phải anh rất hận em? Lúc anh cần có người quan tâm
nhất, em lại không chịu đến thăm anh, có phải anh rất hận em không?”.
Lạc Thiên không biết phải trả lời thế nào, anh thật sự
không muốn nhắc lại chuyện mười năm trước. Anh hận, đương nhiên là hận, lúc đó
anh làm sao mà không hận cho được? Nhưng hiện giờ tất cả đều không quan trọng
nữa, mọi thứ đã qua, anh chỉ muốn sống cuộc sống hiện tại, chỉ muốn sống với
Lạc Thiên hiện tại, chứ không phải chìm trong bóng tối u ám của mười năm trước.
Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, lặng lẽ rít vài hơi,
sau đó nói gọn một câu: “Chuyện mười năm trước đã qua lâu rồi, sao còn phải
nhắc lại”.
“Đối với em thì không, A Thiên, anh có biết không? Đối
với anh, em rất hổ thẹn...” Châu Mộng Kha ngừng lại, hàng lông mi hơi cụp
xuống, nước mắt không kiểm soát được đã rơi ra, “A Thiên, em tin anh, em tin
rằng anh trong sáng...”
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Lạc Thiên khựng lại, ngước
lên nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Bây giờ nói những điều này thì có ý
nghĩa gì?”.
Trong tích tắc, Châu Mộng Kha đột nhiên trở nên kích
động, túm chặt lấy vạt áo anh, khóc lóc: “A Thiên, em phải nói. Anh có biết
không? về sau trong trường đại học, em học ngành luật, em không phải vì Phương
Tử Hạ mới chọn ngành này. Lúc đó, chính em cũng không biết trong tiềm thức mình
rất tin anh, em muốn lật lại bản án vì anh. Sau đó bố em biết suy nghĩ đó của
em, đã bắt em phải ra nước ngoài... Nếu em sớm nhận ra trái tim mình, nếu ban
đầu em tin anh, nếu em kiên định quyết tâm đợi anh ra tù, có lẽ việc đã không
đến nước này”.
“Em đừng như vậy, mười năm trước anh trong sạch, bây
giờ lại càng thế. Anh sống rất tốt”, Lạc Thiên nhíu mày.
“Em biết là anh trong sạch! Em biết là anh trong sạch!
Ban đầu chỉ tại em yếu đuối, tại em không tin anh, tại em ý chí không vững
vàng. A Thiên, tha thứ cho em, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi
anh.Châu Mộng Kha kéo vạt áo Lạc Thiên, không ngừng nói xin lỗi, nước mắt như
mưa.
Lạc Thiên có phần bực bội dập tắt điếu thuốc, quay mặt
đi không nhìn Châu Mộng Kha, nhưng nước mắt của cô vẫn chảy mãi không ngừng.
Anh không kìm được quát lên: “Sao em vẫn như trước
kia, chưa gì đã khóc!”.
Hiệu quả đe dọa chưa phát huy, ngược lại càng
khiến Châu Mộng Kha khóc nhiều hơn. Anh buồn bực thở dài, lấy khăn tay ra, đang
định đưa cho cô thì ngờ đâu, cô bỗng lao vào lòng anh, khóc dữ dội như không
kiềm chế được.
Anh đưa tay lên giữa chừng, chần chừ hồi lâu, cuối
cùng đặt lên vai cô, như muốn đẩy cô đang khóc có phần mất kiểm soát ra xa khỏi
mình.
Giang Văn Khê không biết mình ra khỏi sảnh tiệc như
thế nào, cô đến bên bồn nước phun theo nhạc.
Không khí bên ngoài khiến người ta thoải mái hơn gấp
trăm lần, cho dù cô cố gắng hít thở thật sâu nhưng vẫn khó tránh khỏi hụt hẫng,
lồng ngực cứ co thắt lại, đến độ sắp nghẹt thở.
Cô từ từ ngồi xuống ghế gỗ, nhìn nước phun lên rồi rơi
xuống, trong lúc hơi choáng váng, lại hiện ra hình ảnh Châu Mộng Kha đang khóc.
Cuối cùng cô đã hiểu rốt cuộc là giống chỗ nào rồi!
Hóa ra là nước mắt.
Bóng in trên cửa kính, vẻ mặt ấy, tư thế ấy...
Hóa ra là nước mắt...
Cô cười chua chát, ngửa cổ uống cạn rượu vang, cầm ly
rượu càng lúc càng chặt như muốn bóp vỡ nó. Bỗng, quay nhìn bồn phun nước, cô
ném mạnh ly rượu, chỉ nghe “Choang” một tiếng, tiếng pha lê vỡ hòa lẫn vào
tiếng nước róc rách.
“Ném đồ lung tung là không có đạo đức đâu, đặc biệt là
trong một đêm thế này,