
hớ đến
lần cãi nhau với Lạc Thiên, sự hận thù.Những kẻ ngụy quân tử mang danh “Công
bộc của nhân dân” đó, rõ ràng bắt nhầm người nhưng lại không dám thừa nhận bản
thân bất lực...
Cuối cùng cô đã hiểu vì sao anh lại căm ghét cảnh sát
đến thế. Những lời anh nói lúc đó đã kể rõ với cô. Nếu vì chuyện này khiến anh
hận cảnh sát, thế thì lời giải thích duy nhất là anh bị oan. Nếu một người bị
oan, cho dù là mười năm, thậm chí mười mấy năm, thậm chí chết đi, anh vẫn sẽ
kiên trì rằng bản thân bị oan.
Nhưng vì sao, đã qua bao nhiêu năm rồi, anh lại
không lật lại vụ án, với khả năng hiện nay của anh, tại sao không lật lại vụ
án?
Cô thấy đầu óc càng lúc càng rối bời, đứng phắt dậy,
vội vàng đi về phía đại sảnh.
Vương Hạo Lỗi cũng đứng dậy, đuổi theo: “Em vẫn không
tin à? Nếu cậu ta bị oan thật thì tại sao Châu Mộng Kha lại không tin cậu ta,
không giúp cậu ta, thậm chí lại chia tay? Tại sao Phương Tử Hạ, người anh em
tốt nhất của cậu ta cũng rời xa? Với thân phận và địa vị hiện nay, tại sao cậu
ta không lật lại vụ án?”.
Lời Vương Hạo Lỗi từng câu từng chữ đều gõ mạnh vào
tim cô, gõ lên từng hồi khiến tim cô rất đau, rất đau.
Vương Hạo Lỗi thấy cô không nói thì lại ép sát vào
người cô, giả tạo nói: “Vương Hạo Lỗi anh không thể chịu được hành vi gian trá
như vậy, anh cảm thấy không đáng thay cho em, với điều kiện của em, hoàn toàn
có thể tìm được người đàn ông tốt hơn cậu ta, thứ mà cậu ta có thể cho em thì
anh cũng có thể cho “Người đàn ông tốt hơn? Vậy anh có thể cho tôi bao nhiêu?”
Giang Văn Khê quay lại, nhếch môi cười.
Vương Hạo Lỗi mừng rơn, tay không kìm được vuốt ve bờ
vai trần của cô, tham lam chà xát: “Anh sẽ không bao giờ đối xử tệ với em...”.
Chỉ nghe “Rẹt” một tiếng, sắc mặt Vương Hạo Lỗi vụt
thay đổi, vì khi tay hắn đặt lên vai Giang Văn Khê, cô đã xé gấu váy, quay phắt
lại, với tốc độ nhanh như sấm rền mà không kịp bịt tai, hai tay nắm chặt vai
hắn, đưa chân lên, thúc đầu gối vào phần nhạy cảm của hắn.
Vương Hạo Lỗi bị đá vào chỗ hiểm, cả gương mặt co rúm,
đau đến nỗi phải gập người lại, hai tay giữ lấy phần dưới, rên ri kêu đau.
Tiếp đó, cô đưa nắm tay phải lên, đấm thẳng vào má
trái hắn. Chỉ một đấm mà hắn đã loạng choạng lùi ra sau, ngã xuống đất, cơ thể
co rúm lại.
Cô bước đến, cúi đầu nhìn hắn, cười lạnh tanh: “Con
trai của nguyên Phó cục quản lý nhà đất thành phô S? Rât đáng gờm, rất con ông
cháu cha, mạnh hơn gấp trăm lần vị hôn phu lớn lên trong cô nhi viện của tôi.
Mất công anh vứt bỏ thời gian hẹn hò lén lút với tình nhân, chạy tới đây nói
nhiều với tôi như thế, tôi thật sự rất áy náy”. Cô bẻ tay, các khớp xương kêu
“Rắc rắc”.
Vương Hạo Lỗi đau đến mức trán đẫm mồ hôi, một tay ôm
phần dưới, một tay chống xuống đất, giọng nói đứt quãng: “Cô... con... đàn bà
chết tiệt”.
“Con đàn bà chết tiệt? Lúc nãy ai tỏ ra nghĩa khí,
thần thánh muốn cứu vớt người đang lâm vào cảnh nguy khốn là tôi đây? Cảm thấy
không đáng thay cho tôi à? Tôi và anh hôm nay chỉ là lần đầu gặp nhau, anh đã
biết tôi xứng đáng theo người đàn ông nào à? Nếu tôi không báo đáp anh thì thật
có lỗi với bản thân.” Giang Văn Khê giơ chân đạp mạnh lên đùi Vương Hạo Lỗi,
“Tôi đã từng nói cho anh biết là kẻ khác lợi dụng tôi một phần, tôi sẽ đáp trả
lại mười phần chưa? Đồ con heo gớm ghiếc, lúc nãy cọ cọ chân tôi rất sướng phải
không? Tay sờ cũng rất đã phải không? Bây giờ tôi cho anh sướng hơn gấp mười
lần”.
Giày cao gót nhọn hoắt đạp mạnh khiến Vương Hạo Lỗi
đau đớn hét lên: “Đồ biến thái! Mày là đồ thần kinh! Người đâu! Mau đến cứu
tôi! Ở đây có kẻ mưu sát!’.
“Biến thái? Tôi chính là kẻ biến thái thì sao nào? Lạc
Thiên không nói anh biết tôi là người tính cách phân liệt, không kiêng nể ai
hả? Lúc đầu đã cảnh cáo anh, xin anh hãy tự trọng, nếu gây ra phiền phức không
đáng có thì hậu quả tự chịu mà. Anh không tin thì còn trách ai? Con heo háo sắc
chết tiệt, tôi cho anh sờ cho anh cọ này!”, giọng Giang Văn Khê lanh lảnh nhưng
rất mạnh mẽ, vừa nói, chân vừa đập mạnh.
Trong tích tắc lăn đến bồn phun nước, tiếng hét như
heo bị chọc tiết của Vương Hạo Lỗi đã rạch ngang bầu trời tĩnh lặng.
Lạc Thiên đẩy Châu Mộng Kha ra, nói ngắn gọn với cô ta
bốn chữ “Anh tha thứ rồi”, sau đó bỏ đi.
Về đến sảnh tiệc, anh nhìn quanh tìm kiếm Giang Văn
Khê nhưng vẫn không thấy cô đâu, trong lúc nhíu mày nghĩ ngợi, anh thấy Phương
Tử Hạ cuống quýt chạy vào tìm: “A Thiên, Vương Hạo Lỗi bị vị hôn thê của cậu
đánh, mau theo tôi”.
Trong tích tắc, đầu anh hoàn toàn trống rỗng, trong
lòng hoảng loạn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô lại nghe thấy âm
thanh gì? Trước đó cô luôn trong tầm mắt của anh, chỉ rời đi một chốc mà Vương
Hạo Lỗi chết tiệt đã tìm đến cô rồi.
Anh siết chặt nắm tay, theo Phương Tử Hạ, Châu Thiệu
Vũ, Đồng Kiến Thành và những người khác, vội vàng chạy ra ngoài.
Châu Mộng Kha thấy cả trái tim anh hướng đến Giang Vãn
Khê thì ngay cả sức để cười khổ cũng không có, hít một hơi thật sâu rồi cũng
theo sau.
Lúc Lạc Thiên chạy đến nơi, từ xa đã thấy Giang Văn
Khê hai tay túm cổ á