
thăm
cậu.
“Giang Văn Khê, em đứng lại cho anh!” Lạc Thiên sải
bước đến gần, kéo mạnh tay cô, cưỡng ép cô đối mặt với anh, “Rốt cuộc em có ý
gì? Anh chưa bao giờ xem em là cô ấy. Nếu em giận anh bỏ rơi em, hại em bị
Vương Hạo Lỗi bắt nạt thì anh xin lỗi,nếu em đang giận anh giấu chuyện mười năm
trước ngồi tù, em muốn biết gì thì bây giờ anh sẽ kể em nghe. ”
Nhưng em thế này hết hỏi anh thích em vì điều gì, lại
lấy bản thân em ra so sánh với Châu Mộng Kha, sau đó ném lại một câu rồi bỏ đi,
là ý gì chứ? Trong lòng em có suy nghĩ gì, có gì không vui, em cứ nói ra, nói
rõ hết đi! Anh không cho phép em giấu hết mọi tâm sự trong lòng!”.
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô vùng vẫy.
“Không cho phép?” Cô ngước lên lạnh lùng nhìn anh,
“Mười năm trước anh cũng nói thế này với Châu Mộng Kha phải không? Cũng không
cho phép cô ta thế này, cô ta thế kia phải không? Anh thật sự chỉ đi một lúc
thôi sao? Chứ không phải kể lể tâm sự với cô ta ở ngã rẽ hành lang? Nếu cô ta
đã quay lại rồi, tại sao anh còn đuổi theo em, tại sao anh không đi tìm cô ta,
tại sao không cướp cô ta lại từ tay Phương Tử Hạ? Vợ bạn thì không được đụng
vào ư? Lẽ nào anh thật sự không hối hận? Nếu không hối hận thì tại sao trong
hôn lễ Châu Thành, anh lại ôm một đứa vô tội là em, cưỡng hôn em? Lúc cô ta rúc
vào lòng anh khóc lóc, anh có từng nghĩ rằng em sẽ bị quấy rối tình dục không?
Hay là anh nghĩ tay chân em vô địch, không cần ai bảo vệ chăm sóc? Nước mắt em
anh đã từng nhìn thấy, từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Em là người, em có
tình cảm, không phải vật phụ thuộc, càng không phải vật thay thế!”.
Lạc Thiên nghẹn lời, anh không nghĩ rằng cô giận dữ
như vậy là vì hiểu lầm anh và Châu Mộng Kha có gì đó.
“Em đang ghen sao?”
Giang Văn Khê im lặng hai giây, đôi mắt cháy lên hai
ngọn lửa, gắng sức thoát khỏi bàn tay anh, lấy hết sức đẩy anh ra, ba chữ thoát
ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Anh chết đi!”.
Lạc Thiên bất ngờ, loạng choạng lùi ra sau hai bước,
vừa đứng vững đã trông thấy một vật lấp lánh bay đến anh. Anh đưa tay chụp lấy,
nhìn kỹ, hóa ra là một chiếc giày cao gót của cô.
“Họ Lạc kia, tôi không muốn thấy anh nữa, anh là đồ
khốn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn xấu xa!” Giang Văn Khê vừa hét vừa tháo chiếc
giày bên kia ném mạnh về phía anh: “Trả cho anh! Trả lại cho anh hết!”. Cô đưa
tay giật mạnh kẹp tóc trên đầu xuống, hoa tai, và cả vòng tay pha lê bươm bướm
mà cô thích nhất, không thể trả cho anh, cô nhất định sẽ trả bằng hêt, “Đi tìm
Tăng Tử Kiêu của anh, Châu Mộng Kha của anh đi! Tìm Eva, ABCDE của anh đi! Tôi
hận anh đến chết, sau này tôi không muốn trông thấy anh nữa!”.
Cái gì mà Eva? Cái gì mà ABCDE? Là những thứ gì vậy?
Đôi môi mỏng của Lạc Thiên mím thành một đường, không
ngừng chụp đón những thức cô ném, đến khi thấy cô ném vòng tay pha lê và nói
hận anh, anh không còn kiềm chế được nữa đanh mặt bước đến, chụp lấy cổ tay cô,
gầm lên: “Giang Văn Khê, em đừng học theo những người phụ nữ khác, hễ cãi nhau
là lôi hết những người không liên quan vào đây được không? Tăng Tử Kiều anh xem
cô ấy là em gái, người ta đã có chồng, Châu Mộng Kha là bạn gái cũ mười năm
trước, bây giờ cũng đã là vợ kẻ khác, Eva cũng lả quá khứ rồi, cái gì mà
ABCDE?”.
Giang Vân Khê giằng ra khỏi tay anh, giận dữ chỉ vào
anh, hét lên: “Anh im đi! Vợ của kẻ khác hả? Vợ của kẻ khác tại sao lại ôm anh
khóc lóc, tại sao không ôm chồng cô ta mà khóc chứ? Hai người lúc ôm nhau có
nghĩ rằng tôi và Phương Tử Hạ nhìn thấy sẽ có cảm cảm nhận thế nào không? Nếu
anh xem cô ta là vợ của kẻ khác thì phải biết tránh né, chứ không phải để tất
cả mọi ngưòi đều biết lần họp lớp này, anh đến để gặp cô ta, cô ta đến để gặp
anh”.
“Em nhìn thấy Châu Mộng Kha lao vào lòng anh khóc, vậy
em có nhìn thấy anh đẩy cô ấy ra không?”, Lạc Thiên bỗng cảm thấy lần họp lớp
này, anh thực sự không nên đến.
Giang Văn Khê hít một hoi thật sâu: “Có hay không thì
không quan trọng nữa, sau này anh ở bên ai cũng không liên quan gì đến tôi”.
“Câu này của em là có ý gì? Em nói rõ xem!”, Lạc
Thiên giận dữ.
“Tôi và anh vốn là người của hai thế giới khác nhau.
Anh không bao giờ biết điều tôi cần là gì, giống như anh không thể trả lời anh
thích tôi vì điểm nào. Từ lúc bắt đầu, tôi xuất hiện trước mặt anh như một con
bé xấu xí, để mặc anh đùa bỡn, không dám có ý kiến gì. Tôi biết, sở dĩ anh giữ
tôi lại là vì muốn hành hạ tôi báo thù tôi, vì trong quán bar, tôi hại anh mất
mặt trước bao nhiêu người, trong hôn lễ của Châu Thành tôi tát anh một cái, và
tôi cũng lỡ làm hỏng catalog mẫu anh cần gấp...
Như anh mong muốn, ngày nào tôi cũng giống con chó con
mèo run rẩy dưới uy quyền của anh, tôi cũng biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là
để cung cấp trò giải trí tiêu khiển cho anh, ai bảo tôi đắc tội với anh làm gì?
Anh bắt nạt tôi, thấy tôi làm đủ trò xấu thì thôi, dù sao về lâu về dài, tôi đã
quen đã thích nghi, chỉ cần có thể giữ được công việc thì không có ý kiến gì.
Nhưng tại sao cứ phải xông vào cuộc sống của tôi, khuấy đảo mọi thứ của tôi?
Tại s