
ao nhất định phải đưa đón tôi đi làm mỗi ngày? Tại sao bắt tôi nấu bữa
sáng cho anh? Tại sao sau khi nhìn rõ mọi thứ xấu xa của tôi mà còn đòi tôi làm
bạn gái anh? Đùa giỡn xong chẳng phải nên đuổi tôi ra khỏi Giang Hàng hay sao?
Hay là anh thấy vẫn chưa hành hạ tôi đủ, nhất định phải nhìn thấy tôi sống thê
thảm hơn thì anh mới định tha cho tôi?”
Lời Giang Vãn Khê khiến Lạc Thiên càng trầm tư, vì
điều cô nói chính xác là những gì anh nghĩ ban đầu, cùng lúc với việc hành hạ
dằn vặt cô, cũng là anh đang tự ngược đãi chính mình, tích lại theo từng ngày
từng tháng, anh nhận ra mình đã yêu một cách vô phương cứu chữa người con gái
khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi này rồi.
“Anh có biêt không, ở cùng anh, tim tôi rât mệt, rất
mệt... Cho dù là đi làm, tan sở, ăn uống, dạo phố, thậm chí cả bộ lễ phục trên
người tôi, từ đầu đến chân, những trang sức phụ kiện không thuộc về tôi, anh
chưa hề hỏi ý kiến của tôi, không hỏi tôi có thích hay không, cần hay không
cần. Tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, ngay cả việc trở thành bạn
gái anh, tôi cũng chẳng có tư cách nói NO. Gọi thì đến, đuổi thì đi. Có lẽ anh
muốn tôi như thế, một con côn trùng đáng thương ngay cả sức phản kháng cũng
không có. Buồn cười là, chịu nhục là chân lý phổ biến, còn tôi là một trong số
đó. Tốt thôi, tôi chịu nhục, tôi thích nghe anh mắng, thích bị anh ngược đãi.
Biết rõ anh như hoa anh túc, nhưng vẫn không kiểm soát nổi lòng tham lam của
mình. Trong công ty, chỉ cách một bức tường, tôi từng nghĩ, tôi thường lén lút
nhìn anh vì muốn nhìn ngắm trai đẹp cũng giống như những cô gái ở phòng ban
khác. Khi anh chọn trúng tôi trong đám đông, dần dà, tâm tư khác lạ trong lòng
bộc lộ, tôi đã si mê anh mà không thể dứt ra được. Có lẽ lần đầu khi đứng ngoài
thang máy, sau khi thấy anh tôi đã say đắm như bao kẻ khác.” Nước mắt rưng rưng
đong đầy trong mắt, nhưng cô cưỡng ép không cho nó rơi xuống, có điều khi ngước
lên nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nước mắt bất ngờ lăn dài, “Bây giờ, tôi
không muốn như thế nữa, thôi vậy, cứ thôi vậy...”.
Trái tim của cô trong vô thức đã mất về tay anh, nếu
cô không yêu anh, cô sẽ không vì có được mà sợ hãi mất đi. Cô sợ khi đã quen
với việc có anh rồi, nếu có ngày nào đó, anh chỉ đùa giỡn cô vì cuộc sống quá
vô vị, cô sẽ không chịu nổi.
Cuộc đời cô vốn đĩ đã đen tối, không hoàn hảo rồi, cô
là kẻ luôn bị Thượng đế hắt hủi.
Đau dài không bằng đau ngắn, cô không muốn tiếp tục
đau khổ nữa.
Lạc Thiên sa sầm mặt: “Thế nào là thôi?”.
“Thôi đi, anh hãy buông tha cho tôi. Anh muốn tìm ai
thì tìm, anh muốn đối xử với người khác thế nào thì tùy, đều được, tôi chỉ xin
anh tha cho tôi, đừng để tôi giống một con ngốc nữa.”
Anh đột ngột kéo mạnh cô vào lòng, nhưng cô đưa hai
tay giữ khoảng cách, không ngừng sụt sịt. Khó khăn lắm mới nghe tâm sự của cô,
mà cô lại ném ra một câu, bảo anh buông tha cô.
“Tha cho em cái gì? Em tưởng anh là loại người tùy
tiện gọi con chó con mèo nào đó đến để làm bạn gái à? Giang Văn Khê, em nghe
anh nói rõ đây, anh cho phép em bước vào thế giới của anh, nhưng tuyệt đối
không cho phép em đi ra đi vào thế giới của anh.”
Cô vẫn rơi nước mắt, nghe câu đó thì lại không kiềm
chế được, vận hết sức hét lên: “Chẳng lẽ anh còn chưa hiểu? vẻ ngoài của anh,
thân phận của anh, địa vị của anh, mọi thứ của anh, như một vòng sáng cao xa đè
nén khiến tôi không thể thở nổi. Rất nhiều lần tôi tự hỏi lòng, rốt cuộc anh là
sếp của tôi, hay là bạn trai của tôi? Tôi ghét bản thân cứ ngước lên nhìn mãi
anh một cách tự ti như the!”
“Anh không bắt em ngước lên nhìn anh, anh cũng không
cao xa như em nghĩ, em đừng quên mười năm trước anh từng ngồi tù, bị phán tội
cưỡng hiếp, hay là em để tâm chuyện này nên mới đòi anh buông tha em?”
Cô giơ nắm đấm lên đánh vào ngực anh: “Anh là đồ ngốc!
Anh là đồ khốn! Tôi đã bảo tôi không phải Châu Mộng Kha, không phải Phương Tử
Hạ, tôi không phải bọn họ!”.
“Em đã nói trừ phi anh đích thân nói với em rằng anh
đã làm, nếu không em sẽ không tin, vậy bây giờ anh nói với em, anh bị oan, em
có tin không? Có tin không?”
Cô ngừng đánh, hay tay túm chặt cổ áo vest của anh,
gục đầu nấc nghẹn.
Lạc Thiên thấy cô không nói, lại hỏi lần nữa với vẻ
không chắc chắn: “Anh bị oan, em có tin không?3
Bỗng, Giang Văn Khê ngẳng lên, nước mắt lưng tròng gào
thét điên cuồng với anh: “Tin! Nhưng anh là đồ ngốc à? Cô gái kia có gì tốt?
Tôi giống cô ta ở chỗ nào? Ngoại hình không giống, khí chất không giống, nhân
phẩm càng không giống. Anh bị mù hay sao? Mười năm trước tổn thương một lần
chưa đủ hay sao mà cứ phải nhập nhằng với người đã kết hôn như cô ta? Anh là đồ
đầu heo!”.
Cô nàng này sao hỏi một đằng trả lòi một nẻo vậy? Lạc
Thiên hoàn toàn bỏ qua từ đầu tiên cô nói “Tin”.
“Anh không nhập nhằng với cô ấy, anh đã nói rồi, em
nhìn thấy cô ấy ôm anh khóc, vậy em có trông thấy anh đẩy cô ấy ra không? Anh
không phải người đứng một chỗ chờ kẻ khác quay lại, mười năm sau càng không
quay lại.” Anh ngừng lại rồi nói tiếp, “Anh thừa nhận, ban đ